Vài ngày sau đó trôi qua rất yên ổn, tất nhiên chỉ là ngoài mặt.
Trong lòng cả hai đều có những suy tính và khúc mắc riêng, cho nên số lần giao tiếp cũng ít đi.
Nam Kinh Luân vốn công việc bận rộn cho nên ngày nào cũng đi từ rất sớm.
Còn cô, sau khi vết thương lành lại gần hết, mỗi ngày đều cố gắng nán lại trường lâu hơn một chút, hoặc là theo Quan Hiểu Đồng với Bách Hòa la cà quán xá, muốn tránh mặt hắn.
Cho nên bầu không khí giữa hai người vô cùng ngượng ngạp.
Tình trạng hắn về nhà không thấy cô đâu xảy ra thường xuyên, có khi tới tận tối muộn cô mới về nhà.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh nhìn cô gái đang cúi mặt ăn cơm, đầu lông mày kéo vào nhau đến không còn khoảng cách: “Bảo bối, anh không muốn nói ra, thế nhưng em đang cố tình tránh mặt anh à?”
An Nhiên không thể hiện gì ra mặt, nhưng rõ ràng động tác của cô có hơi khựng lại.
“Anh nói đùa rồi, sao em lại tránh mặt anh chứ?”
“Em nhìn thẳng vào mắt anh mà nói.”
Cô im lặng một lát, rồi quả quyết ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt hắn: “Em…! Em… không phải…”
Hai người mắt đối mắt nhìn nhau, trong không khí dường như có tia lửa điện xẹt qua, giống như đang muốn ganh đua, ai rời mắt trước chính là người thua cuộc.
An Nhiên phát hiện ra, lời mà bản thân đã quả quyết muốn nói ra lại không thể thoát ra khỏi cổ họng được, cho nên dứt khoát không nói nữa, chỉ nhìn vào đôi mắt đen huyền ấy.
Ánh mắt của Nam Kinh Luân nhìn như bình thản, thế nhưng khi đối diện, cô lại cảm thấy như hắn có thể nhìn xuyên qua cả thân thể và suy nghĩ của cô, đem cô phơi bày ra ánh sáng, mọi tâm tư cùng tính toán đều không thể che giấu được.
Cuối cùng, dưới sự công kích tinh thần kh ủng bố đó, cô chột dạ quay mặt, né tránh ánh mắt của hắn.
Cô rời ánh mắt đi không có nghĩa là có thể thoát khỏi cái nhìn chòn chọc như thể muốn cắt cô ra thành từng khúc đó.
Nhất thời, bầu không khí vốn ngượng ngùng lại càng thêm khó xử.
Cơm canh đều đã nguội lạnh, hai người vẫn ngồi lặng im.
Không biết qua bao lâu, hắn đứng dậy trở về phòng.
An Nhiên không biết phải làm sao, chỉ có thể im lặng nghe tiếng đóng cửa vô tình ấy.
Lần này… hình như là thật sự tức giận rồi.
Phải, có là ai thì cũng sẽ tức giận thôi.
Suốt thời gian qua, hắn đã quan tâm, chăm sóc và yêu thương cô đến như vậy kia mà…
Trước đây, hắn chưa từng nổi giận với cô, cùng lắm chỉ nghiêm mặt dạy dỗ vài câu, nhưng trong giọng nói của hắn toàn là cưng chiều, không có một chút chỉ trích nào cả.
Cho nên cô mới cảm thấy, hắn lần này là giận thật rồi.
Còn không thèm nói một câu nào nữa mà quay đi.
Là do cảm thấy cô muốn tránh mặt hắn, nên mới giúp cô được toại nguyện sao?
An Nhiên siết chặt góc áo, trái tim… hình như có chút đau.
Cô đứng dậy, dọn dẹp bàn đồ ăn gần như nguyên vẹn, xong xuôi mới định trở về phòng.
Nhưng đứng trước cửa phòng rồi, cô lại lưỡng lự.
Lúc này có lẽ cô không nên đi vào đâu nhỉ.
Nghĩ như vậy, cô buông cánh tay đang đặt trên tay nắm cửa xuống, chuyển hướng