Từ lúc ấy cho đến tận khi về tới nhà, cô vẫn còn giữ được trạng thái có ký ức.
Chuyện này quả thật ngoài ý muốn, cô không nghĩ chính mình có thể chiếm giữ cơ thể lâu như vậy.
Nhưng cô không mấy vui vẻ, bởi vì nếu phải đối diện với hắn, cô sợ cô sẽ không thể kìm được làm lộ ra sơ hở, khiến cho ‘cô ấy’ chịu thêm dày vò.
Vừa nghĩ ngợi, cô vừa đi vào nhà, lại càng không ngờ tới, hắn đã trở về nhà, lúc này đang ở trong bếp nấu cơm.
Nghe thấy tiếng động, Nam Kinh Luân gọi với ra: “Bảo bối về rồi à, em đi tắm đi, cơm tối sắp xong rồi.”
Bước chân của cô hơi khựng lại.
Cô cố gắng hạ thấp giọng vâng một tiếng rồi nhanh chóng đi vào phòng.
Nếu ở đây thêm một giây phút nào nữa, nếu để hắn nhìn thấy gương mặt trắng bệch bây giờ của cô… Không thể, tuyệt đối không được!
An Nhiên không biết, sau khi cô đi vào, hắn đã đứng trước cửa phòng, đôi mắt đen đặc mây mù nhìn chằm chằm vào cánh cửa khép chặt, sắc mặt không nhìn ra cảm xúc.
------------------------
Cô tắm rửa xong đã là câu chuyện của gần một tiếng sau.
Nam Kinh Luân đã dọn hết thức ăn ra, bàn, bát đũa cũng sắp xếp sẵn, chỉ còn đợi cô ra.
Hắn đứng dậy một tay kéo ghế, một tay đặt lên vai cô: “Ngồi xuống ăn đi.”
Bả vai cô bất ngờ giật một cái, cả người run nhẹ, thần sắc đầy hoảng loạn, muốn hất tay hắn ra.
Cô không làm được.
Cô không thể bất động thanh sắc trước mặt hắn, không thể chấp nhận được những động chạm thân mật của hắn.
Thật buồn nôn.
Hắn mỉm cười ôm vai cô chặt hơn, khiến cô làm thế nào cũng không thoát ra được: “Em sao vậy?”
Nước mắt của cô không tự chủ được mà rơi xuống, lời nói cũng chẳng theo trình tự nữa: “Buông tay… anh… không, tôi không… tránh r… Á…”
Cảm giác đau đớn từ gáy truyền tới khiến cả người cô mất đi sức lực, tầm nhìn mờ đi, cuối cùng là mất ý thức.
Như vậy cũng tốt, còn đỡ hơn là phải đối diện với tên quái vật điên cuồng này…
Hắn đỡ lấy cơ thể mềm oặt, giữ gáy cô, ngấu nghiến hôn lên đôi môi bị cô cắn đến sưng đỏ, dưới đáy mắt chứa đựng toàn là chiếm hữu: “Bảo bối, anh không muốn tổn thương em.
Cho nên đừng hư hỏng nữa.”
Nam Kinh Luân bế cô dậy, khẽ hôn lên mí mắt ngấn nước đang khép chặt, đem cô đặt lên giường.
Nằm xuống bên cạnh, hắn dựa đầu vào ngực cô, kéo tay cô khoác lên hông mình, nhắm mắt mỉm cười, vui vẻ hưởng thụ sự hạnh phúc giả dối do hắn tự mình ảo tưởng tạo dựng lên.
----------------------
Nửa đêm, An Nhiên mơ màng tỉnh dậy.
Cô cảm giác sau ót hơi đau nhức, nhưng cũng chỉ cho là vì nằm không đúng tư thế.
Cô nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình, thở dài một hơi, cố hết sức nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra.
Cô vừa gỡ ra được một chút, hắn lại sáp tới ôm chặt hơn, hết cách, cô đành lay gọi hắn dậy: “Kinh Luân, Kinh Luân, dậy đi.”
Hắn mở mắt ra, đôi mắt thanh tỉnh và đầy cảnh giác như thể người lúc nãy ôm cô ngủ không phải hắn.
Nam Kinh Luân nhìn cô, vội vã ngồi dậy, vừa xoa bóp cổ cho cô,