“Tình hình thế nào rồi?”
Nam Kinh Luân nhận lấy ly rượu vang từ tay Sở Thạc, lười biếng dựa vào thành ghế phía sau: “Không tốt.”
Một người đàn ông khác dáng vẻ cợt nhả cũng nâng ly cụng vào ly của hắn, cười hai tiếng: “Không ngờ một ngày tôi có thể thấy dáng vẻ lực bất tòng tâm của cậu.”
Hắn ngửa đầu nhìn trần nhà bị ánh sáng từ đèn màu hắt lên, thở dài.
Đúng vậy, đến hắn cũng không ngờ có một ngày mình lại bị đẩy vào tình thế tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.
“Cậu giấu hay thật đấy, cái tên nhà Lavinstone đó tới tận đây mà cũng không phát hiện ra.”
Nghe câu nói này, thần kinh hắn đột nhiên trở nên căng thẳng: “Cậu nói Camellius? Khi nào?”
Sở Thạc tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “Tôi cứ tưởng cậu biết.
Đại khái là sau Raseline một ngày.”
Tim hắn đập thình thịch, mồ hôi lạnh cũng bất giác rịn ra.
Người đó từng tới nơi này ? Sao hắn lại có thể sơ suất đến thế ! Nghĩ tới việc có thể lúc đó Camellius đã phát hiện ra tung tích của cô, cõi lòng hắn lại run rẩy.
Nam Kinh Luân hít thở sâu, bình tĩnh lại nào, chuyện đó đã qua rồi, sau này cẩn thận hơn chút là được.
Thế nhưng cứ để cô chạy lăng xăng bên ngoài, rất khó để bảo vệ cô kín kẽ không lọt gió.
Hàng Cảnh Nhân rót thêm một ly cho hắn, nụ cười trên mặt không nhìn ra thật lòng hay giả dối, ngữ điệu nửa đùa giỡn nửa thành thật : « Tính ra bé con nhà cậu đúng là xấu số.
Khi không lại vướng vào một tên điên.
»
Hắn liếc nhìn anh ta bằng cặp mắt không có nhiệt độ, nhưng cũng không nói gì.
Lời này không sai.
Cô vốn là một đóa hoa, có thể bung nở và tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời chói rọi.
Tiếc thay… cô lại đối xử tốt với nhầm người, cứu vớt một kẻ sẽ tận tay bẻ gãy những cành lá của cô, để cô mãi mãi chỉ có thể làm một nhành hoa giả trong hộp kính.
Trong nhóm bốn người họ chỉ có duy nhất một cô gái, một cô gái mang vẻ đẹp chết người.
Diêu Mộng Kỳ lắc lắc ly rượu trong tay, ngửa người dựa vào lưng ghế, hai tay gác hai bên tay vịn, phô ra dáng người quyến rũ.
Đôi môi màu rượu vang nhấp lên thành ly, cặp mắt sắc lạnh nhìn thẳng hắn lộ rõ vẻ khinh bỉ : « Phương thức theo đuổi con gái của cậu quá ngu dốt.
»
Nam Kinh Luân : « … »
Sở Thạc và Hàng Cảnh Nhân cũng bất ngờ bật cười ha hả.
« Nói không sai, cậu ta đúng là quá ngu dốt ! »
« Đoán chừng ngoài bé cưng nhà cậu ta, cũng chỉ có Mộng Kỳ là dám mắng chửi cậu ta thậm tệ thế này ! »
--------------------
« Bảo bối, dậy thôi, dậy ăn sáng.
»
An Nhiên phẩy phẩy hất tay hắn ra khỏi mặt mình, trở mình chui vào trong chăn tiếp tục ngủ.
« Mau dậy đi, đồ ngọt dùng cho bữa sáng sắp hết rồi.
»
Hắn còn chưa kịp dứt lời, cô gái đang làm ổ trong chăn đã ngồi bật dậy, gương mặt không còn chút ngái