Không gian dường như trở nên im lặng sau khi hắn dứt lời.
Cô ngơ ngác nhìn xuống, không biết đang nhìn vào mắt hắn, hay chỉ là nhìn vào vô định, thế nhưng đôi mắt ấy vẫn trống rỗng và lạnh lẽo tối tăm.
Bỗng nhiên, cô bật cười.
Cười rất lớn.
Cười đến điên loạn.
An Nhiên vừa cười vừa ôm lấy gương mặt mình.
Cười vào những lời thâm tình mà hắn vừa nói ra.
Hắn nhân lúc cô không tỉnh táo, giơ tay chặt mạnh vào gáy cô, dang tay đỡ lấy thân thể nhỏ bé đang đổ rạp xuống, âu yếm ôm vào lòng, in lên vầng trán lạnh toát vì nhiễm gió biển một nụ hôn.
Sở Thạc yêu cầu hắn đặt cô xuống giường, bắt đầu kiểm tra cho cô.
Anh vốn là một bác sĩ tâm lý có danh, thời gian trước vừa ra nước ngoài tham gia hội thảo, lần này về nước là do nhờ cậy của hắn.
Sở Thạc nhìn vào con ngươi của cô, cộng thêm lời kể của hắn trước đó và biểu hiện mà chính anh vừa được chứng kiến, bước đầu đưa ra kết luận: “Rối loạn lưỡng cực.
Có đôi lúc hưng phấn bất thường, lúc lại im lặng tiêu cực.
Đây chính xác là rối loại lưỡng cực.”
Nam Kinh Luân siết chặt nắm tay, trái tim như đang rỉ máu.
Cô thành ra nông nỗi này đều do một tay hắn gây nên.
Mặc dù hắn đã rất cố gắng khắc chế bản tính chiếm hữu của mình lại, nhưng sự thật là hắn rất sợ cảm giác mất đi cô, nên làm ra những chuyện ngu ngốc, khiến tình hình của cô ngày một tệ đi.
“Tôi sẽ kê thuốc, từ bây giờ đừng cố thôi miên hay tẩy não cô ấy nữa nếu cậu không muốn thứ mình níu giữ được chỉ là một cái xác vô hồn.”
Trước khi đi, anh còn quay lại nói: “À, thuốc cậu lấy từ bệnh viện đừng để cô ấy dùng nữa tình trạng bây giờ không còn thích hợp nữa rồi.”
Hắn gật đầu, ngồi xuống cạnh giường, bàn tay vướt nhẹ gương mặt nhợt nhạt của cô, khóe môi giương lên nụ cười giễu cợt.
Đến cả Sở Thạc cũng không thể nói chắc trạng thái của cô sau khi tỉnh lại.
Có phải sau đêm nay em sẽ rời khỏi anh không?
Biển đêm hoang vắng, lòng người cô quạnh.
Gió thổi từng cơn, nhẹ nhàng nhưng đau đớn, len lỏi vào từng mạch máu, tàn phá lung tung, đưa con người ta ngã xuống bể sâu thống khổ, rơi vào hiện thực tăm tối đầy bi ai và tuyệt vọng.
--------------------
Sáng hôm sau, hắn theo đồng hồ sinh học của mình mà thức dậy.
Đôi mắt còn chưa thích nghi được ánh sáng nên vẫn nheo nheo, nhưng cánh tay của hắn lại lần mò vị trí bên cạnh mình.
Bỗng dưng, hắn ngồi bật dậy.
Nam Kinh Luân bàng hoàng nhìn nửa chiếc giường trống không bên cạnh, hoảng sợ chạy đi tìm.
Sau đó, hắn tìm thấy cô đang núp ở một góc tường trong nhà vệ sinh.
Trái với suy nghĩ của hắn, cô không nổi giận, không khóc lóc, không kích động, không có bất kì biểu hiện gì kì lạ.
Cô ngồi đó, cả người co ro lại, hai tay ôm đầu gối, đôi mắt trống rỗng nhìn vào hư vô, hệt như một con rối xinh đẹp.
Trạng thái ấy của cô càng khiến hắn lo lắng