Nam Kinh Luân nhân lúc sự chú ý của cô dồn hết về phía Sở Thạc, nhanh nhẹ chạy vài bước tới chỗ cô.
Khoảnh khắc ôm được cô vào lòng, cũng là lúc hắn cảm thấy bụng mình nhói đau.
Mũi dao xuyên qua lớp áo, đâm thủng da thịt, rạch vào đáy lòng hắn một vết thương sâu hoắm.
An Nhiên nhìn bàn tay đầy chất lỏng ướt át của mình, nhìn lưỡi dao cắm ngập vào bụng hắn, gương mặt hung dữ đột nhiên ngơ ra.
Máu ấm chảy ra, len lỏi qua kẽ ngón tay cô, chậm rãi nhưng ồ ạt, tong tỏng nhỏ xuống sàn nhà.
Đôi mắt cô dao động.
Cho dù vết thương có đau nhường nào, hắn vẫn ôm chặt cô.
Cho dù cô đã đâm dao vào người hắn, hắn vẫn nhẹ nhàng dùng tay vuốt v e mái tóc, vỗ về tấm lưng cô.
Mọi sự điên cuồng phẫn nộ dường như theo những giọt máu của hắn trôi đi, không gian tĩnh lặng đến lạ thường.
Giữa bầu không khí im ắng ấy, giọng hắn run rẩy vang lên: “Bảo bối, nếu chưa hả giận, thì đâm thêm một nhát nữa.
Một nhát không đủ thì hai, ba nhát, cứ đâm đ ến khi nào em thấy thoải mái thì thôi.”
Hốc mắt cô bỗng nhiên nóng lên.
Một giọt lệ mặn chát rơi xuống, dừng lại trên mu bàn tay, hòa vào dòng máu đỏ.
“… Kinh Luân? Kinh Luân!”
An Nhiên sợ hãi buông tay ra khỏi cán dao, tức tốc giật lùi lại về phía sau.
Cô trợn trừng mắt nhìn hắn vừa che lấy vết thương vừa nhăn mặt nặn ra nụ cười khó coi, nhìn đôi tay dính toàn là máu của mình, lời nói thốt ra chẳng nguyên vẹn: “Không… em… Kinh Luân em…”
Sở Thạc vội đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ của hắn: “Giúp tôi đỡ cậu ta, chúng ta tới bệnh viện.”
------------------------------
Cô ngồi trên băng ghế xanh, hai bàn tay đầy máu không ngừng xoắn vào nhau, gương mặt với biểu cảm bần thần trở nên trắng bệch dưới ánh đèn mờ trên hành lang bệnh viện.
Trên gò má cô còn vương một vết đỏ bị cắt ngang ở giữa.
Đó là máu của hắn, còn phần ở giữa bị mờ đi là do nước mắt của cô.
Bả vai yếu ớt run lẩy bẩy, tiếng nức nở nghẹn ngào bị cô ém lại trong cổ họng.
Dường như cô muốn giấu đi sự yếu đuối của bản thân, nhưng điều ấy chỉ càng khiến cô trông đáng thương và cô độc.
An Nhiên khóc, cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra, kí ức cuối cùng của cô là hai người cùng nhau đi ngủ.
Sau khi lấy lại lí trí, bàn tay cô đã nhuộm đầy máu đỏ.
Cảnh tượng kinh hoàng ấy in hằn vào tâm trí cô, khiến đáy lòng vừa đau đớn vừa sợ hãi.
Cô ôm lấy mặt mình.
Nếu hắn có mệnh hệ gì, cô biết phải làm sao đây? Chính tay cô đã đâm dao vào bụng hắn… Hắn liệu có còn… yêu cô không?
Càng nghĩ, nước mắt của cô càng không kìm được mà tuôn xuống.
Cánh cửa bên cạnh bật mở, bác sĩ cùng y tá đi ra, theo sau đó là hình bóng người đàn ông cao lớn quen thuộc.
Hắn vẫn vậy, dáng đứng vẫn thẳng tắp hiên ngang.
Sở Thạc nhìn cô một cái rồi tiến lên: “Thế nào rồi?”
Bác sĩ tháo đôi bao tay cao su ra để vào khay trên tay y tá, kéo khẩu trang xuống: “Vết thương khá sâu, máu mất một lượng không nhỏ.
Nhưng nhìn chung không quá nguy hiểm.
Tôi đã khâu vết thương lại rồi,