Sau hơn hai tiếng, cô được đẩy ra ngoài, đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch.
Tuy nhiên đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, họ mới chỉ giật được một mạng khỏi tay thần chết, mạng còn lại, phải xem ý chí và vận may.
Khi ấy, cô đã lao tới bẻ lái nên bị thương rất nặng.
Nhưng so với thương thế của hắn, người đã nhanh chóng phản xạ ôm lấy cô, chắn đi phần lớn đau đớn và nguy hiểm, rõ ràng không thể so sánh.
Lúc cô được đưa ra ngoài, vẻ mặt của mọi người đều như trút được gánh nặng, cục đá kê nặng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Bà Nawalt sau khi tận mắt thấy cô đã không sao mới chịu trở về, còn Camellius, Louis và Bronwil thì đi theo sau giường của cô vào ICU.
Chỉ có duy nhất Rasline là ở lại, xoắn xuýt chờ đợi hắn.
--------------------
Cô được ổn định trong phòng hồi sức, các bác sĩ và y tá cẩn thận kiểm tra lại tình trạng thêm một lần nữa, ghi chép vào báo cáo rồi mới yên tâm rời đi.
Vị bác sĩ trông lớn tuổi và có vẻ có thâm niên nhất ở lại, trình bày với hai cha con nhà Lavinstone.
“Bệnh nhân trước mắt đã bảo toàn được tính mạng, chủ yếu là do mất máu, cơ thể đã được che chắn nên không có quá nhiều vết thương, chỉ có nặng nhất là bị đầu nhọn thanh sắt cắt một đường bên sườn trái và đầu bị va đập nhẹ.”
Camellius tiếp lời: “Vậy có khi nào sẽ để lại di chứng không?”
Bác sĩ tháo kính ra, gấp lại gài vào túi áo trước ngực, lắc đầu: “Sẽ không để lại di chứng, gia đình hãy yên tâm.”
Louis đặt tay lên vai anh: “Cô ấy không sao rồi, bình tĩnh chút đi.”
Anh quay lại nhìn Louis.
Lại nhìn nét mặt căng thẳng của cha mình phía bên kia.
Anh biết, trong lòng ông cũng rất yêu thương con gái của mình.
Nhưng ông lại có rất nhiều nỗi khổ tâm, cũng không biết cách thể hiện tình yêu ấy, hoặc là không thể hiện được.
Ông đã là một người lãnh đạo tốt của gia tộc, nh khưng không phải một người cha tốt của gia đình.
Đợi bác sĩ già rời đi, anh mới kéo ghế đi tới cạnh giường cô, ngồi xuống.
Bàn tay thô ráp to lớn vuốt nhẹ gương mặt cô, vén những sợi tóc của cô, rồi lại khẽ xoa đầu.
Em gái bé bỏng của anh, sao mệnh lại khổ như vậy kia chứ.
Bronwil nhìn hai đứa con của mình, mọi ưu phiền hóa thành một tiếng thở dài.
Khoảng cách giữa ông và bọn chúng quá xa, tất cả những điều ông có thể làm lúc này chính là bảo vệ chúng khi còn có thể, để chúng có thể suôn sẻ trưởng thành.
“Con ở lại với em, ba đi trước.”
Louis lễ phép cúi đầu: “Chú đi đường cẩn thận.”
Ông nhìn anh ta, cổ họng khẽ phát ra âm thanh trầm như để đáp lại: “Ừm.”
-----------------
Ước chừng gần một tiếng đồng hồ sau, cửa phòng bị mở ra, Rasline nối gót bác sĩ đẩy giường của hắn vào.
Điều này chứng tỏ hắn cũng đã