Thời gian còn sớm, Nguyễn Ngôn Ninh vốn muốn mang cô bé ra ngoài bệnh viện ăn chút gì đó nhưng cô bé nói muốn chờ ba phẫu thuật xong.
Hơn bảy giờ, cô bé được bà nội cô bé nhận được tin báo từ bệnh viện con trai và con dâu gặp tai nạn nên vội vàng tới.
Nhìn hình ảnh hai bà cháu ôm nhau khóc khiến tâm trạng cô cảm thấy suy sụp.
Nguyễn Ngôn Ninh không xem nổi, đứng dậy đi đến lối cầu thang hít thở không khí.
Trong lúc đó Đường Đậu gọi điện cho Nguyễn Ngôn Ninh, cô ấy vừa ngủ dậy đọc được tin động đất, nghĩ đến Nguyễn Ngôn Ninh ở nhà một mình không an toàn nên hỏi thăm.
Nghe giọng nói không chút sức lực của Nguyễn Ngôn Ninh, Đường Đậu nghĩ cô bị dọa sợ, lo lắng ngồi thẳng dậy.
Cô ấy hỏi, “Cậu đang ở nhà à? Có cần mình đến nhà cậu không?”
“Mình ở bệnh viện.” Nguyễn Ngôn Ninh kể sơ lược về sự việc Giang Hàn gấp gáp trở về sau đó bị gọi đến bệnh viện hỗ trợ.
Giọng của cô chứa đầy âm mũi, cuối cùng khó khăn nói, “Đậu Đậu, mình thấy rất buồn.”
Đường Đậu vốn là con gái vùng Đông Bắc mạnh mẽ, khi nghe giọng nói mềm yếu của Nguyễn Ngôn Ninh cô ấy chỉ muốn có mặt bên cạnh cô ngay lập tức.
Không nói nhiều lời, Đường Đậu chỉ để lại câu, “Chị đây đến gặp cậu ngay.” rồi tắt điện thoại rời giường.
Khôn đến một tiếng, cô ấy đã có mặt tại bệnh viện.
Mặc dù muốn bảo vệ Nguyễn Ngôn Ninh nhưng điều Đường Đậu làm chỉ có thể ngồi xuống bậc cầu thang nghe Nguyễn Ngôn Ninh giãi bày tâm sự.
Nguyễn Ngôn Ninh kể cho Đường Đậu nghe bản thân mình rất giống cô bé năm sáu tuổi kia, cô kể rất nhiều về chuyện xưa, nói về lúc mình chưa đến Hải Thành cũng nói về thời gian bản thân đặt chân đến Hải Thành.
Rất nhiều chuyện Đường Đậu lần đầu tiên được nghe.
Ngày trước, Đường Đậu luôn nghĩ Nguyễn Ngôn Ninh có một gia đình hạnh phúc, tính cách Nguyễn Ngôn Ninh ngọt ngào tốt bụng như vậy hẳn là có người mẹ dịu dàng và một người ba vui tính. Không ngờ năm tuổi Nguyễn Ngôn Ninh đã mất đi người thân.
“Vậy mỗi lần nghỉ tết cậu đều nói về nhà là về nơi nào?”
Nguyễn Ngôn Ninh nắm chặt vạt áo, “Nếu ba Giang Hàn ở nhà mình sẽ tới còn không thì đôi lúc mình sẽ đến nhà ông nội Giang.”
“Cậu thật sự đã quen giáo sư Giang từ nhỏ?” Đường Đậu ban nãy đau lòng cho số phận Nguyễn Ngôn Ninh, nay lại bất ngờ, “Cậu nói bản thân kết hôn, mình còn tưởng giữa hai gia đình nhà hai người có quan hệ.”
Nguyễn Ngôn Ninh lắc đầu, “Mình quen Giang Hàn vào năm 3 tuổi nhưng mãi đến năm 13 tuổi sau khi bà nội qua đời mẹ anh ấy mới đến đón mình tới nhà họ Giang.”
Nhìn đôi mắt Đường Đậu đọng nước, cô đẩy vai Đường Đậu, “Cậu sao thế? Mình nói cho cậu biết không phải để cậu cảm thấy mình đáng thương.”
“Mình không kiềm chế nổi đau lòng thay cậu thôi, biết vậy mình đã thường xuyên mời cậu tới nhà chơi. Mẹ mình làm món Đông Bắc ngon số một.”
Đường Đậu ngàn dặm xa xôi từ Đông Bắc đến Hải Thành học, mẹ cậu ấy lo lắng mấy năm trước nghỉ hưu đã chuyển đến Hải Thành sống, chỉ là Đường Đậu không thường xuyên về nhà.
“Lần sau cậu mời mình đến đi.” Nguyễn Ngôn Ninh cúi đầu cười, “Thật ra mình cảm thấy bản thân rất may mắn, có thể gặp người nhà Giang Hàn còn có thể gặp được những người bạn tốt như cậu và Đại Diêu.”
Không biết đầu Đường Đậu nghĩ gì, đột nhiên hỏi, “Cậu thích giáo sư Giang từ lúc nào?” Sợ Nguyễn Ngôn Ninh không trả lại, cô ấy cọ mặt vào tay Nguyễn Ngôn Ninh làm nũng, “Ninh Ninh tốt như này, chắc hẳn không giấu mình vấn đề này đâu nhỉ?”
Đây là lần đầu tiên có người nghiêm túc hỏi cô chuyện này.
Nguyễn Ngôn Ninh cắn môi dưới suy nghĩ, “Hình như vào năm học trung học cơ sở.”
Lúc ấy cô học cấp hai, còn Giang Hàn học cấp ba.
Mẹ của Giang Hàn được chẩn đoán mắc bệnh ung thư tuyến tụy trong thời gian đó, bệnh đã tiến đến giai đoạn cuối. Mối quan hệ giữa Giang Hàn và Uông Tĩnh Tư rất tốt, để chăm sóc mẹ hầu như Giang Hàn không đến lớn nhiều đều ở phòng bệnh.
Biết tin Uông Tĩnh Tư mắc bệnh, Nguyễn Ngôn Ninh buồn bã không kém Giang Hàn nhưng Giang Hàn và Uông Tĩnh Tư không cho phép cô bỏ tiết vậy nên cô phải đợi học xong mới được chạy đến phòng bệnh.
Có lần sau khi tan học, Nguyễn Ngôn Ninh như mọi khi đến nhà ga đợi xe buýt.
Trường học không gần bến xe buýt, để tiết kiệm thời gian, cô thường đi bộ qua một con hẻm nhỏ, ít người qua lại.
Không ngờ hôm đó cô vừa bước vào con hẻm nhỏ đã bị mấy cô gái chặn lại, Nguyễn Ngôn Ninh không có biết về mấy cô gái đó. Người cầm đậu là học sinh ngỗ ngược nhất lớp, ngày thường hay bắt nạt bạn cùng lớp.
Nguyễn Ngôn Ninh không biết mình chọc giận các cô ấy lúc nào.
Người cầm đầu ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, “Mày chính là đứa đến từ vùng nông thôn?”
Khi cô ấy nói ra lời này, mấy cô gái bên cạnh cố ý ra vẻ khinh thường nhìn Nguyễn Ngôn Ninh như đống rác.
Nguyễn Ngôn Ninh mím môi không nói chuyện muốn rời đi nhưng mới đi được hai bước, quai cặp sách bị kéo lại.
“Các cậu định làm gì?”
“Không làm gì cả.” Một trong số họ lên tiếng, “Bọn tao chỉ thấy một đứa nhà quê như mày tới trường học chính là làm mất thể diện trường.”
Tuy rằng ngoại hình Nguyễn Ngôn Ninh đáng yêu, lanh lợi nhưng cô không phải người dễ bị bắt nạt.
Cô trừng mắt nhìn mấy cô gái kia, đang chuẩn bị đấu tranh lại thì thấy Giang Hàn gương mặt lạnh nhạt từ đầu ngõ chạy đến.
Mặc dù trường cấp hai và cấp ba cách nhau, nhưng Giang Hàn có vẻ ngoài ưa nhìn, học giỏi, từ khi nhập học đã luôn đứng đầu trường. Những cô gái bắt nạt Nguyễn Ngôn Ninh đương nhiên nhận ra anh.
“Tiền bối Giang Hàn, sao anh lại ở đây?” Bọn họ mỉm cười vô hại, không giống thái độ đối với Nguyễn Ngôn Ninh ban nãy.
Giang Hàn không thèm nhìn cô gái kia, lại gần Nguyễn Ngôn Ninh thấp giọng cảnh báo mấy người đó, “Lần sau còn để tôi nhìn thấy mấy cô bắt nạt em ấy thì đừng nghĩ có thể thuận lợi tốt nghiệp cấp hai.”
Ra khỏi ngõ anh mới bỏ tay đặt trên vai Nguyễn Ngôn Ninh xuống.
Nguyễn Ngôn Ninh mất tự nhiên nói, “Hôm nay anh đến trường học sao?”
“Anh đến lấy sách giáo khoa.” Giang Hàn lời ít ý nhiều trả lời.
Thấy sắc mặt anh không tốt, cô cẩn thận kéo
tay áo anh giải thích, “Không phải em cố tình bất hòa với các bạn, là các bạn …”
Nguyễn Ngôn Ninh chưa nói hết đã bị Giang Hàn ngắt lời, “Thường xuyên như vậy?”
“Không phải.” Nguyễn Ngôn Ninh lắc đầu, “Hôm nay là lần đầu tiên, bình thường em rất hòa đồng với các bạn cùng lớp.”
Đoán được suy nghĩ trong đầu Nguyễn Ngôn Ninh, Giang Hàn xoa đầu cô, “Anh không giận em, về sau có ai bắt nạt em phải nói với anh, anh sẽ xử lý họ.”
Nguyễn Ngôn Ninh còn đang bất ngờ, Giang Hàn đã dẫn cô vào cửa hàng tiện lợi, mua cho cô cây kem vị hoa quả cô thích nhất.
Nhìn cô gái nhỏ vui vẻ ăn kem, cuối cùng Giang Hàn cũng bật cười.
Anh cúi xuống, đối diện tầm mắt cô, giọng nói dịu dàng, “Về sau mỗi lần em tan học anh sẽ tới đón, ngoan ngoãn đợi anh ở cổng trường.
Giang Hàn nói câu cô ngoan ngoãn đợi anh.
Trong nháy mắt, Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy người mình thích là Giang Hàn.
Mỗi lần nhớ lại buổi chiều hôm đó, nhớ đến nụ cười dịu dàng cùng vị kem hoa quả tan trong đầu lưỡi, trái tim Nguyễn Ngôn Ninh đều đập thình thịch.
Đường Đậu không ngờ mình nghe được đáp án.
Cô ấy hoài nghi nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Cậu thích giáo sư Giang lâu như vậy?”
13 tuổi đến 22 tuổi.
Đúng 9 năm.
Nguyễn Ngôn Ninh cũng thấy xúc động, hóa ra thời gian trôi nhanh quá mà không biết.
Đường Đậu ôm mặt cười, “Mình tuyên bố bản thân là người hâm mộ số một của tình yêu giữa giáo sư Giang và cậu, hai người phải có một tình yêu ngọt ngào đó.”
Sau đấy Đường Đậu bám dính lấy Nguyễn Ngôn Ninh hỏi chuyện về bản thân cô và Giang Hàn ngày trước. Mãi đến tận trưa, khi y tá nói ca phẫu thuật đã xong, ba của cô bé kia được đưa đến phòng ICU nhưng gan bị tổn thương nặng nên không biết có thể sống sót hay không.
Đường Đầu vừa thấy Nguyễn Ngôn Ninh ổn định tâm trạng nay lại ảm đạm buồn rầu vội an ủi, “Ninh Ninh, cậu yên tâm, ba của em gái đó sẽ không gặp chuyện gì bất trắc đâu.”
° ° °
Giang Hàn nhớ đến phản ứng bất bình thường của Nguyễn Ngôn Ninh sáng nay, ra khỏi phòng phẫu thuật anh vội vàng trở về phòng làm việc.
Mới đến cửa phòng, Thẩm Thanh Gia đã kịp đuổi theo.
Thẩm Thanh Gia dựa lưng vào khung cửa, đợi Giang Hàn mở cửa.
“Em giúp anh mà anh lại vội vã chạy đi, đàn anh nợ em hơi nhiều đó nhé.”
Giang Hàn đẩy cửa đi vào, đặt hồ sơ bệnh án lên bàn, mặc áo blouse trắng sau đó mới nhìn Thẩm Thanh Gia, “Em có việc gì thì nói thẳng ra.”
“Nói thẳng?” Thẩm Thanh Gia lấy chiếc cốc giấy, tự rót một cốc nước, “Thế thì em không khách sáo nữa.”
“Em biết khách sao à?”
Thẩm Thanh Gia không quan tâm Giang Hàn vạch trần mình, híp mắt cười, “Em muốn một cuộc hẹn.”
“Em muốn hẹn thì hẹn, anh đâu có quản em hẹn với ai?” Giang Hàn cảm thấy Thẩm Thanh Gia nói toàn lời vô nghĩa.
Nghĩ đến Lâm Thâm, Thẩm Thanh Gia thở dài, “Em muốn hẹn hò với Lâm Thâm nhưng em không hẹn được anh ấy.”
“Bởi vậy em muốn anh giúp em hẹn Lâm Thâm?”
Thẩm Thanh Gia gật đầu, “Từ tối hôm qua đến giờ em giúp anh nhiều như thế vậy anh cũng nên lấy một cái cớ hẹn Lâm Thâm đi ăn cơm giúp em chứ.”
“Hôm khác đi, hôm nay anh bận.”
“Em muốn tối nay.” Thấy Giang Hàn sắp ra khỏi phòng, Thẩm Thanh Gia ngăn anh lại, “Em về nước nhiều ngày, ngay cả mặt Lâm Thâm em còn chưa thấy.”
“Tối nay anh có việc với Nguyễn Ngôn Ninh.” Giang Hàn định nhân lúc thời gian còn lại của ngày hôm nay rảnh thì nói chuyện rõ ràng với Nguyễn Ngôn Ninh.
Thẩm Thanh Gia nghe xong thì nóng nảy, “Anh có hẹn với em gái đáng yêu nên mặc kệ đàn em của mình à? Không thì anh gọi thêm em gái đáng yêu tới ăn cùng, bốn người hai đôi như vậy chẳng hoàn hảo sao?”
Giang Hàn không trả lời.
Mục đích không đạt được, Thẩm Thanh Gia nóng nảy hơn, “Dù sao em cũng muốn có cuộc hẹn tối nay, nếu anh không sắp xếp được thì em sẽ ăn vạ ở đây.”
Đường Đậu mang hồ sơ bệnh án đến cửa phòng đúng lúc nghe được câu nói của Thẩm Thanh Gia.
Cô ấy chỉ định đưa hồ sơ cho Giang Hàn không ngờ có thể nghe được chuyện này.
Giang Hàn và Thẩm Thanh Gia.
Trong đầu Đường Đậu nghĩ đến tình anh em làm chung với nhau lâu ngày nảy sinh tình cảm.
Đổi lại là lần khác, Đường Đậu sẽ vui vẻ ăn dưa nhưng sáng nay vừa cùng Nguyễn Ngôn Ninh tâm sự, trong phút chốc Đường Đậu thấy bực mình.
Lần trước Giang Hàn lo lắng hỏi Đường Đậu về Nguyễn Ngôn Ninh nên cô ấy tưởng Giang Hàn thật lòng thích Nguyễn Ngôn Ninh.
Bây giờ xem ra Giang Hàn không xứng với Nguyễn Ngôn Ninh.
Nhìn Nguyễn Ngôn Ninh đang bước đến, Đường Đậu kéo tay cô theo hướng ngược lại.
Nguyễn Ngôn Ninh không hiểu, “Chẳng phải chúng ta tới đưa hồ sơ bệnh nhân cho Giang Hàn ký à? Cậu muốn đi đâu?”
Đường Đậu không trả lời, nổi giận đi về phía trước tới nơi có y tá mới dừng lại.
Sợ Nguyễn Ngôn Ninh đau lòng, Đường Đậu dùng máy tính viết đơn thuốc tại trạm y tá đưa cho Nguyễn Ngôn Ninh, “Giờ mình mới nhớ ra phải đi lấy thuốc giúp một người, cậu đi lấy giúp mình đi.”