Nguyễn Ngôn Ninh cùng Cố Khả Diêu mất cả buổi trưa để dạo phố, lúc ghé vào cửa hàng ăn cơm cả hai đều mệt mỏi.
Cố Khả Diêu đưa Nguyễn Ngôn Ninh đến quán ăn Hồ Nam, gọi món xong Nguyễn Ngôn Ninh nhấp một ngụm trà hỏi Cố Khả Diêu, “Chẳng phải cậu muốn quẹt sạch tiền trong thẻ của mẹ à? Sao thấy đồ không mua thế?”
“Không tìm được đôi mình thích, mấy cái túi và đôi giày đấy đều xấu, không biết mấy nhà thiết kế nghĩ gì không biết.”
Cố Khả Diêu chột dạ né tránh ánh mắt Nguyễn Ngôn Ninh, lương tâm cắn rứt vô cùng nên cả buổi dạo phố hôm nay không có tâm trạng mua sắm.
Cô ấy không biết nên mở miệng nói cho Nguyễn Ngôn Ninh biết mối quan hệ của Giang Hàn và đàn em anh ta như thế nào.
Món ăn được dọn lên, hai người cùng nhau tâm sự, Cố Khả Diêu vài lần muốn mở lời nhưng nhìn đến ánh mắt trong trẻo của Nguyễn Ngôn Ninh lại đem lời đến miệng nuốt xuống.
Ăn cơm xong, Nguyễn Ngôn Ninh hỏi Cố Khả Diêu cần cô đưa về nhà không.
Cố Khả Diêu chần chừ vài giây, kéo cánh tay Nguyễn Ngôn Ninh, “Bảo bối Ninh Ninh, bây giờ mình chưa muốn về nhà.
Nguyễn Ngôn Ninh cho rằng Cố Khả Diêu vẫn giận mẹ và em trai nên khuyên bảo, “Cậu và em trai đều là con của dì, dì không thể nào đối xử không công bằng đâu, cậu vội vàng chạy ra khỏi nhà như thế dì sẽ lo lắng.”
Cố Khả Diêu đôi khi cảm thấy Nguyễn Ngôn Ninh quá đơn thuần, bị cô ấy kéo đi hành xác như vậy còn nghĩ cho cô ấy.
Không đành lòng lừa Nguyễn Ngôn Ninh, Cố Khả Diêu thở dài.
Kéo Nguyễn Ngôn Ninh ngồi xuống ghế, nghiêm túc nói, “Bảo bối Ninh Ninh, mình có điều giấu cậu.”
“Chuyện gì vậy?” Nguyễn Ngôn Ninh nghiêng đầu.
“Cậu thật sự thích Giang Hàn à? Thích đến mức không thể rời xa?”
Không hiểu sao Cố Khả Diêu đột nhiên nhắc đến Giang Hàn, Nguyễn Ngôn Ninh ngớ người.
Thấy Nguyễn Ngôn Ninh không trả lời, Cố Khả Diêu thay đổi cách diễn đạt, “Chính là kiểu nếu một ngày cậu biết Giang Hàn thích người khác thì cậu sẽ thế nào?”
“Thích ai vậy?”
“Ví dụ như đàn em xinh đẹp làm chung với anh ta?” Sợ Nguyễn Ngôn Ninh đau lòng, Cố Khả Diêu bổ sung, “Ý của mình không phải cậu không xinh đẹp, Ninh Ninh nhà chúng ta vừa xinh vừa đáng yêu, là một người ngọt ngào.”
Nguyễn Ngôn Ninh chớp mắt cười, “Không thể nào.”
Không phải cô tự tin mà nụ hôn lần trước với Giang Hàn ở bãi đỗ xe, cô cảm thấy Giang Hàn hình như cũng thích mình. Hơn nữa Thẩm Thanh Gia còn kể cho cô nghe chuyện kia, tác phong hấp tấp trở về không giống anh nhưng anh lại làm thế vì cô.
“Cậu cứng đầu thế? Gì mà không thể nào?” Cố Khả Diêu đứng phắt dậy, “Mình nói cho cậu biết, Đường Đậu Đậu đã thấy hai người họ ở bên nhau, còn hẹn nhau đi đâu đó.”
“Đi lúc nào?” Ý cười trên mặt Nguyễn Ngôn Ninh nhạt dần, “Chắc Đậu Đậu nhìn nhầm?”
“Giữa trưa hôm nay, Đậu Đậu đến tìm Giang Hàn ký tên thì nghe thấy đàn em kia đòi hẹn anh ta.”
“Vậy nên Đường Đậu bảo mình đi lấy thuốc hộ chỉ là lấy cớ?” Dừng một chút, Nguyễn Ngôn Ninh ngước mắt nhìn Cố Khả Diêu, “Thật ra cậu với mẹ không cãi nhau đúng không?”
“Mình …”
Xem vẻ mặt Cố Khả Diêu, Nguyễn Ngôn Ninh đã đoán ra đáp án.
Cô bảo Cố Khả Diêu ngồi xuống rồi mới nói tiếp, “Lần trước cậu còn khẳng định Giang Hàn thích mình vậy mà nhanh như vậy đã tự tát vào mặt?”
Cố Khả Diêu xấu hổ, nhỏ giọng rầm rì, “Ai cũng có lúc mắt mù.”
Nguyễn Ngôn Ninh cười, “Lần trước cậu nói không sai nhưng lần này mắt cậu mù thật, Đậu Đậu cũng đã hiểu nhầm Giang Hàn.”
Cố Khả Diêu nhíu mày, “Giang Hàn cho cậu ăn bùa mê thuốc lú gì? Đến bây giờ cậu còn bảo vệ anh ta.”
Thấy Cố Khả Diêu không tin, Nguyễn Ngôn Ninh đành phải kể Giang Hàn suốt đêm vội vàng từ Bắc Thành trở về gặp mình, bao gồm cả chuyện Thẩm Thanh Gia là người nói vấn đề này với cô.
“Thật thế à?” Cố Khả Diêu nghe xong, biểu cảm hơi nhăn nhó.
Nguyễn Ngôn Ninh chắc chắn gật đầu.
“Mình nghĩ bản thân và Đường Đậu gặp rắc rối lớn rồi.”
Không đợi Nguyễn Ngôn Ninh hỏi thêm, Cố Khả Diêu chạy ra khỏi quán ăn đợi cô ấy trở về trên tay mang theo sạc dự phòng.
Cố Khả Diêu thở gấp, đưa sạch dự phòng cho Nguyễn Ngôn NInh, “Cậu mau sạc điện thoại.”
“Để làm gì?”
Nguyễn Ngôn Ninh động tác chậm chạp, Cố Khả Diêu nhìn không nổi cướp lấy sạc giúp cô.
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Không hiểu vì sao Nguyễn Ngôn Ninh thấy không ôn.
“Cậu phải đồng ý không được tức giận.” Cố Khả Diêu nuốt nước miếng, nhân lúc điện thoại đang sạc kể kế hoạch của Đường Đậu cho Nguyễn Ngôn Ninh nghe bao gồm cả giấy ‘Thỏa Thuận Ly Hôn’.
Càng nghe sắc mặt Nguyễn Ngôn Ninh càng khó nhìn.
Biết rằng Nguyễn Ngôn Ninh không nói nặng lời nhưng Cố Khả Diêu biết Nguyễn Ngôn Ninh tức giận.
Cô ấy cố gắng bật nguồn điện thoại giúp Nguyễn Ngôn Ninh, cẩn thận mở lời, “Cậu gọi cho Giang Hàn trước được không? Trước khi hiểu lầm ngày càng nhiều thì nhanh giải thích với anh ấy sau đó mình và Đường Đậu Đậu sẽ nhận tội.”
Nguyễn Ngôn Ninh nhận lấy điện thoại.
Ngay khi điện thoại được bật nguồn, thông báo tin nhắn không ngừng vang lên, có thể tưởng tượng rất nhiều người đã cố liên lạc với cô trong khoảng thời gian này.
Nguyễn Ngôn Ninh mở danh bạ điện thoại, nhìn thấy hai chữ ‘Giang Hàn’ chần chừ không bấm.
Cô chỉ sợ.
Nhỡ đâu Giang Hàn không thích cô như cô nghĩ mà muốn dùng chuyện này chia tay với cô thì phải làm sao đây?
Trong lúc Nguyễn Ngôn Ninh do dự thì có số điện thoại lạ gọi đến.
Cô vừa nhấc máy, giọng nói của Lâm Thâm truyền đến, “Bà cô của anh, cuối cùng em cũng bắt máy.”
“Anh Lâm Thâm? Anh đổi số điện thoại?”
“Đổi gì đâu, nếu không phải điện thoại của anh và Giang Hàn không gọi được cho em thì anh sẽ không phải mượn điện thoại của Thẩm Thanh Gia đâu.”
“Giang Hàn …”
“Ninh Ninh, giữa em và thằng nhóc thối có chuyện gì? Cả ngày hôm nay tâm trạng của thằng nhóc này đều không tốt.”
Lâm Thâm hiểu Giang Hàn, có thể khiến cho tâm trạng Giang Hàn thất thường chỉ có mình Nguyễn Ngôn Ninh. Hơn nữa Giang Hàn luôn cố gắng gọi cho Nguyễn Ngôn Ninh nhưng không thành công nên anh ấy mới phải mượn điện thoại Thẩm Gia Gia gọi cho Nguyễn Ngôn Ninh.
“Hai đứa có thể bình tĩnh nói chuyện không? Đừng giấu tâm tư trong lòng, nghĩ đối phương biết thuật đọc tâm à?”
“Anh ấy ổn không?” Nguyễn Ngôn Ninh nhẹ nhàng hỏi.
“Không ổn lắm.” Lâm Thâm nhìn người bên cạnh cúi đầu không rõ tình trạng, hỏi Nguyễn Ngôn Ninh, “Cậu ta uống rượu, em có thể tới đây không?”
Nguyễn Ngôn Ninh căng thẳng, nói có thể có.
Đợi cô tắt máy, Cố Khả Diêu mới dám mở miệng, “Bảo bối Ninh Ninh để mình đưa cậu đi.”
“Không cần đâu.” Nguyễn Ngôn Ninh cầm đồ, vội lướt qua Cố Khả Diêu đi ra ngoài.
Cố Khả Diêu không dám đuổi theo, chỉ thấp giọng nói, “Đi đường chú y an toàn.”
Buổi tối cuối tuần, giao thông trong thành phố đông kín, Nguyễn Ngôn Ninh nhìn hàng xe nối đuôi nhau tâm trạng gấp gáp.
“Anh có thể chuyển sang đường nào đỡ tắc được không? Đi xa hơn cũng không sao.”
Người tài xế nhìn Nguyễn Ngôn Ninh qua gương chiếu hậu, “Em gái nhỏ, em nhìn bốn phương tám hướng đi, sao có thể nói đi vòng sang đường khác.”
Suy nghĩ nhiều qua sẽ bị ảnh hưởng đến phán đoán, Nguyễn Ngôn Ninh bây giờ mới phát hiện ra mình nói lời vô nghĩa.
Tình trạng kẹt xe sẽ kéo dài, cô không biết cứ đợi thì bao giờ mới đến nơi được nên rút tiền trả tài xe sai đó xuống xe tìm xe đạp công cộng.
Dù Hải Thành đã vào thu, thời tiết mát mẻ hơn nhưng đến khi cô đạp xe đến địa chỉ Lâm Thâm đưa cũng toát không ít mồ hôi.
Nơi này là một nhà hàng lẩu nổi tiếng, có nhiều khách chờ bên ngoài. Phía trong bày trí xa hoa, Nguyễn Ngôn Ninh đi tìm vài vòng mới thấy bóng dáng quen thuộc.
Giang Hàn đưa lưng về phía cô.
Xung quanh ồn ào vậy mà bóng lưng Giang Hàn lại khiến người khác cảm thấy cô đơn.
Trái tim cô như có ai cào xé.
Nguyễn Ngôn Ninh vội vàng bước đến, Lâm Thâm và Thẩm Thanh Gia mỉm cười chào đón.
Nghe được giọng nói quen thuộc, người luôn cúi đầu ban nãy ngước mắt nhìn lên.
Nguyễn Ngôn Ninh giờ mới phát hiện Giang Hàn không giống bình thường, xung quanh anh nồng nặc mùi cồn rượu, gương mặt hơi đỏ, khóe mắt đào hoa lười biếng hơn.
Trước giờ Giang Hàn không uống rượu.
Thấy anh như vậy, Nguyễn Ngôn Ninh quên cả phản ứng, đứng im tại chỗ.
“Em gái đáng yêu, cuối cùng em cũng tới, bốn chúng ta trở thành hai đôi …” Thẩm Thanh Gia dường như rất vui.
“Ai thèm trở thành một đôi với em?” Lâm Thâm nhíu mày, “Cô gái này, em có thể bớt chủ động được không? Hãy rụt rè một chút.”
Thẩm Thanh Gia từ bé đã sống ở nước ngoài, đương nhiên thấy các cô gái chủ động tấn công chẳng sao cả.
Cô ấy lại gần Lâm Thâm, mỉm cười, “Anh đồng ý đến buổi hẹn này mà lại không chịu trở thành một đôi với em?”
“Ai đồng ý hẹn em?” Lâm Thâm ghét bỏ, “Là thằng nhóc thối Giang Hàn tâm tình không tốt nên bảo anh tới, nếu biết rằng
em cũng có ở đây thì anh còn lâu mới đến.”
“Giữa trưa em đã nói với đàn anh, làm cách nào cũng phải hẹn anh đến.” Thẩm Thanh Gia không phục, “Mặc kệ nguyên nhân gì, dù sao anh cũng đồng ý buổi hẹn này.”
Nguyễn Ngôn Ninh nghe xong vài câu coi như hiểu ra, Đường Đậu quả nhiên hiểu nhầm Giang Hàn.
Đường Đậu nghe thấy Thẩm Thanh Gia nói với Giang Hàn về buổi hẹn tối, chỉ nghe nửa câu chuyện đã làm loạn lên.
Trong lúc Lâm Thâm và Thẩm Thanh Gia đấu võ mồm, cô lại gần anh, không nói một lại chỉ chậm rãi ngồi xích lại.
Không đợi cô mở lời, Giang Hàn bỗng nhiên nắm tay cô.
Động tác của anh nhanh gọn dứt khoát khiến Nguyễn Ngôn Ninh giật mình, lực nắm của anh rất chặt dường như sợ cô chạy trốn.
Nguyễn Ngôn Ninh mềm lòng, không vùng vằng tùy ý anh nắm tay.
Ở tình huống này, cô không biết nên mở lời thế nào, chỉ ngồi yên bên cạnh anh nhìn nồi lẩu sôi lăn tăn.
Không biết qua bao lâu, Giang Hàn mới động đậy, dùng tay còn lại lấy chén rượu, đổ rượu vào chén. Nguyễn Ngôn Ninh vội ngăn lại, cướp chén rượu để sang một bên.
Cô khuyên Giang Hàn, “Anh đừng uống, uống nhiều cơ thể sẽ khó chịu.”
Giang Hàn nhìn cô, do tác dụng của cồn, con ngươi minh mẫn giờ đây hơi mơ hồ, chậm chạp vài giây mới mở miệng, “Vốn dĩ anh đã rất khó chịu.”
Cách nói này mang theo vài phần làm nũng.
Nguyễn Ngôn Ninh dịu dàng thương lượng với anh, “Nếu anh khó chịu chúng ta về nhà trước nhé?”
Khi cô nói chuyện sẽ chăm chú nhìn vẻ mặt Giang Hàn, cô sợ anh từ chối, thấy anh gật đầu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đứng dậy tạm biệt Lâm Thâm và Thẩm Thanh Gia, “Anh Lâm Thâm, chị Thẩm em với Giang Hàn về trước nhé? Anh ấy uống nhiều rượu nên không thoải mái.”
Lâm Thâm đứng dậy theo, “Để anh đưa hai đứa về?”
“Chỉ cần gọi xe cho hai người là được mà.” Thẩm Thanh Gia không định buông tha Lâm Thâm, “Hơn nữa anh cũng uống rượu, sao đưa họ về được.”
Ngồi lâu như vậy, Nguyễn Ngôn Ninh có mù cũng nhìn ra Thẩm Thanh Gia thích Lâm Thâm.
Nhận được tín hiệu từ ánh mắt Thẩm Thanh Gia, Nguyên Ngôn Ninh vội nói, “Em có bằng lái xe, anh Lâm Thâm ở lại với chị Thẩm đi.”
Thẩm Thanh Gia phụ họa theo, “Đúng vậy! Anh ở lại nhé.”
Lâm Thâm không biết rằng Giang Hàn và Nguyễn Ngôn Ninh xảy ra chuyện gì nhưng anh ấy đi theo cũng không giải quyết được vấn đề mà có khi trở thành bóng đèn cản trở.
Cuối cùng Lâm Thâm quyết định vì hạnh phúc anh em tốt mà hy sinh bản thân.
Lâm Thâm né tránh bàn tay Thẩm Thanh Gia, dặn dò Nguyễn Ngôn Ninh, “Giang Hàn cũng rất khổ sở nếu có thể em hãy đâm thủng lớp giấy mỏng giữa hai người đi.”
Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu, nắm tay Giang Hàn bước ra ngoài.
Nguyễn Ngôn Ninh ngẩng đầu hỏi Giang Hàn, “Xe của anh đỗ ở đâu vậy?”
Giang Hàn chỉ về hướng đỗ xe sau đó bước đi, Nguyễn Ngôn Ninh chân không dài bằng anh chỉ có thể chạy chậm theo.
“Anh có thể đi chậm hơn không? Em theo không kịp.”
Giang Hàn không trả lời, tuy nhiên bước chân chậm lại hẳn.
Đến nơi đỗ xe Giang Hàn mới nói, “Tại sao em không nghe điện thoại?”
“Điện thoại từ tối qua đã hết pin, em chưa kịp sạc.”
Giang Hàn nhìn Nguyễn Ngôn Ninh dò xét như muốn đoán xem lời này là thật hay giả.
Nguyễn Ngôn Ninh không biết Giang Hàn có say hay không, cúi đầu nói cậu, “Em xin lỗi.”
Yết hầu Giang Hàn cử động, Nguyễn Ngôn Ninh loáng thoáng nghe được anh nói, “Ừ” một tiếng. Cô vốn định nói nhưng Giang Hàn đã thu lại tầm mắt.
Anh đỗ xe ở nơi tương đối dễ nhìn, Nguyễn Ngôn Ninh liếc mắt đã thấy, khi cô muốn mở cửa xe mới nhận ra Giang Hàn vẫn nắm tay mình.
“Chúng ta lái xe về nhà sau đó nói chuyện được không anh?”
Giang Hàn không cử động, ánh mắt anh hiện lên sự vụn vỡ.
“Giang Hàn?” Nguyễn Ngôn Ninh gọi anh.
Lúc này Giang Hàn mới phản ứng, anh dùng tông giọng trầm thấp hỏi, “Em có thể lái xe không?”
“Em lái được.” Sau khi nhận bằng cô không thường xuyên lái nhưng Nguyễn Ngôn Ninh tin tưởng kỹ thuật lái xe của mình với lại xe Giang Hàn là xe tự động số không quá khó lái.
Giang Hàn híp mắt gật đầu, buông tay cô đi sang ghế phó lại ngồi.
Không bị tầm mắt áp lực của anh nhìn, Nguyễn Ngôn Ninh nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ xoa bàn tay bị anh nắm chặt rồi mới lên xe.
Cô cài dây an toàn, dùng tốc độ bình thường vững vàng khởi động xe.
Dọc đường đi Giang Hàn nhắm hai mắt lại.
Nguyễn Ngôn Ninh nghĩ anh ngủ nhưng xe vừa dừng lại Giang Hàn lập tức mở mắt, đôi mắt không mông lung như người mới tỉnh ngủ.
Nguyễn Ngôn Ninh nhắc anh, “Đến nhà rồi.”
Giang Hàn không nói một lời, nằm lấy tay cô.
Không biết có phải cuối tuần mọi người đi chơi hết không mà từ bãi đỗ xe đến căn hộ của bọn cô không gặp hàng xóm nào.
Suốt quãng đường đi không nói chuyện.
Nguyễn Ngôn Ninh cầm chìa khóa mở cửa, vừa vào nhà, Giang Hàn đã ôm lấy eo cô đè Nguyễn Ngôn Ninh lên cửa.
Động tác của anh quá đột ngột, Nguyễn Ngôn Ninh thở nhẹ.
Giang Hàn không làm thêm động tác nào, nhẹ nhàng cúi xuống, vùi đầu vào cổ Nguyễn Ngôn Ninh như dã thú bị thương tìm nơi an ủi, cọ cọ cổ cô.
Nguyễn Ngôn Ninh do dự, giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào tóc Giang Hàn.
“Hôm nay em đi với ai?”
Giang Hàn vừa nói, Nguyễn Ngôn Ninh cảm nhận ngay được hơi thở ấm áp của anh phả vào da thịt, khiến cổ cô ngưa ngứa.
Cô theo bản năng trốn tránh nhưng Giang Hàn đã nhận ra ý định của cô, Nguyễn Ngôn Ninh vừa di chuyển bàn tay ôm eo cô càng siết chặt, không cho cô cơ hội chạy thoát.
“Em đi mua sắm cùng Cố Khả Diêu, em không biết anh gọi đến chứ không phải cố ý không nghe máy.”
“Vậy tại sao không nói với anh một tiếng?”
Nguyễn Ngôn Ninh vỗ lưng Giang Hàn, “Em nghe nói anh phải tham dự chuẩn.”
“Anh không tham dự.”
“Em biết, là em sơ sót không hỏi lại đã đi.”
Nhận thấy hơi thở anh nặng nề Nguyễn Ngôn Ninh chạm vào cánh tay đang ôm mình, nhẹ giọng hỏi, “Em không thoải mái, có thể để em ngồi trên sofa nghỉ ngơi được không?”
“Nhất Nhất.”
Giang Hàn rời khỏi cô cổ, trong bóng tối hôn cô.
Môi Giang Hàn mang theo mùi rượu, trái tim của Nguyễn Ngôn Ninh khẽ nhúc nhích, co thể không tự chủ được run lên, cô nhìn Giang Hàn không lên tiếng.
“Nhất Nhất, anh rút lại câu nói kia được không?”
Giọng nói Giang Hàn luôn êm tai, nhất là khi uống rượu mang theo chút trầm khàn như tiếng đàn cello.
Nguyễn Ngôn Ninh bị giọng nói anh mê hoặc, đến lúc hoàn toàn đồng ý mới phát hiện không biết anh định rút lại câu nói nào.
Cô chạm tay lên mặt Giang Hàn, “Anh muốn rút lại lời nói nào?”
“Câu nói lúc kết hôn, em có thể ly hôn bất cứ khi nào, anh hối hận.” Anh cúi xuống khổ sở nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Nhất Nhất, đừng ly hôn với anh được không?”