Từ sân thượng bước xuống thang máy, Nguyễn Ngôn Ninh giãy dụa muốn tự mình đi.
Giang Hàn đỡ cô gái nhỏ đứng vững, sau đó ôm eo cô, nghiêng người bắt lấy bàn tay buông thõng bên hông của cô.
Do gió lạnh nên đôi tay luôn ấm áp của cô lạnh đi, Giang Hàn nhíu mày muốn nắm chặt tay cô thì Nguyễn Ngôn Ninh lại giấu tay ra sau lưng.
Nhận ra ánh mắt khó hiểu của anh, cô nhẹ giọng giải thích, “Lát nữa vào thang máy sẽ có người thấy.”
“Không nhiều người nhận ra chúng ta đâu.”
“Không nhận ra mới là lạ đó.” Nguyễn Ngôn Ninh bĩu môi, cố tình dùng giọng điệu chua xót, “Có thể họ không biết em nhưng còn anh thì khác, cái bản mặt của anh trêu hoa ghẹo nguyệt, đi đến đâu đều hấp dẫn người đẹp.”
Giang Hàn nở nụ cười bất đắc dĩ, “Anh trêu hoa ghẹo nguyệt khi nào?”
Giang Hàn thấy bản thân không hề như cô nói, ngoại trừ Trần Tinh Nguyệt đã bị anh từ chối thì anh không tiếp xúc nhiều với phụ nữ.
Nguyễn Ngôn Ninh ‘hừ’ một tiếng, “Mấy chị gái y tá chỉ cần nhìn thấy anh là mắt phát sáng, còn có các bác sĩ nữ vừa đến thời gian nghỉ ngơi sẽ túm tụm lại ngắm anh.”
“Em ghen?” Giang Hàn nhướn mày.
Nguyễn Ngôn Ninh xoay người, không để ý tới anh.
Thấy xung quanh không có ai, Giang Hàn chạm vào vai cô, xoay cô gái nhỏ giận dỗi lại, cúi đầu hôn cô.
“Mắt là của bọn họ, tâm tư cũng của bọn họ, anh đâu thể khống chế hành động suy nghĩ của họ?”
“Ai bảo anh luôn tỏa ra sức hút?” Tai Nguyễn Ngôn Ninh nóng lên.
“Nếu anh không có sức hút thì sao Nhất Nhất thích anh được?” Giang Hàn bật cười, “Mặc dù anh không điều khiển được suy nghĩ hành động của người khác nhưng bà xã yên tâm, chỉ khi nào nhìn em ánh mắt anh mới phát sáng, thời gian nghỉ ngơi sẽ muốn gặp em đầu tiên.”
Nhịp tim Nguyễn Ngôn Ninh đập nhanh.
Thật ra cô không ghen mà cô chỉ đang cảm thấy bản thân không nên liên lụy đến Giang Hàn. Bây giờ có người phát hiện ra mối quan hệ giữa anh và cô thì không khác gì thêm dầu vào lửa.
Nguyễn Ngôn Ninh không mong Giang Hàn trở thành đối tượng để người ta bàn tán nên cô mới tìm ra cái cớ kia.
Không ngờ nhờ cái cớ này Giang Hàn lại thổ lộ tình cảm với cô tiếp.
“Em biết rồi.”
Nguyễn Ngôn Ninh chủ động nắm lấy tay anh, mỉm cười, “Chúng ta đang đi thang máy từ tầng cao nhất xuống.”
Thang máy dừng lại, Nguyễn Ngôn Ninh và anh một trước một sau trở về phòng làm việc của anh.
Tháy Nguyễn Ngôn Ninh, Đường Đậu ôm cô, “Ninh Ninh, cậu làm mình sợ muốn chết.”
“Chẳng phải mình nói rằng sẽ không làm chuyện điên rồ à? Cậu đừng có suy nghĩ ngốc.”
“Mình không quan tâm, cậu vừa dọa cục cưng đó.”
Mỗi lần Đường Đậu nhận bản thân là ‘cục cưng’ thì khi đó cô ấy đang hoảng sợ. Nguyễn Ngôn Ninh suy nghĩ, “Cậu ăn cơm chưa? Nếu không để giáo sự Giang mời chúng ta đi ăn cơm vui vẻ?”
“Hả?” Đường Đậu chưa kịp phản ứng lại.
Nguyễn Ngôn Ninh ngước mắt nhìn Giang Hàn, “Có thể gọi đồ ăn nhanh đến phòng anh ăn được không? Anh vừa đồng ý cho em ăn gà chiên, uống trà sữa.”
“Có thể.” Giang Hàn nở nụ cười nhàn nhạt, “Nhưng chỉ lần này thôi đó.”
Nguyễn Ngôn Ninh lè lưỡi với anh, “Lần sau thì tính sau.”
Dứt lời Nguyễn Ngôn Ninh cùng Đường Đậu ngồi xuống ghế sofa, cô dùng điện thoại của anh đặt đồ.
Lúc đặt trà sữa, Nguyễn Ngôn Ninh nhớ tới ánh mắt ghen tị của Giang Hàn khi nhìn cô tặng trà sữa cho Viên Hướng Vũ nên cô đặt thêm một ly cho anh.
Hiện tại không phải giờ cao điểm, hơn nữa quán cô đặt đồ khá gần bệnh viện nên đồ cô đặt mau chóng được shipper giao hàng đến.
Giang Hàn đối với mấy món ăn nhanh không hề hứng thú, anh ngồi bên cạnh cầm ly trà sữa Nguyễn Ngôn Ninh đặt cho mình nhìn cô vui vẻ thưởng thức đồ ăn.
Khi sắp ăn xong, Giang Hàn đột nhiên hỏi Đường Đậu, “Em nói bên bệnh viện tìm được phong bì trong áo blouse trắng của Nguyễn Ngôn Ninh?”
Đường Đầu cắn đùi gà gật đầu.
“Người nhà bệnh nhân nói hóa đơn rút tiền của cô ta khớp với số tiền trong phong bì?”
Đường Đậu gật đầu tiếp.
Động tác ăn của Nguyễn Ngôn Ninh lúc này mới dừng lại, không hiểu nhìn anh, “Anh thấy có vấn đề gì sao?”
Giang Hàn vươn tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô ra sau vành tai, chậm rãi mở miệng, “Có khả năng người nhà bệnh nhân không nói dối, nói không chừng cô ta quả thật đưa phong bì cho bác sĩ.”
“Không nói dối?” Đường Đậu đứng phắt dậy, “Ý giáo sư Giang là Ninh Ninh nhận phong bì?”
Giọng nói của cô ấy hơi lớn, Nguyễn Ngôn Ninh kéo cô ấy ngồi xuống, ám chỉ cậu đừng kích động nghe Giang Hàn nói hết đã.
Giang Hàn đặt ly trà sữa xuống bàn, tùy ý đặt tay lên đùi, phân tích cho hai cô nghe, “Gia cảnh của bệnh nhân chúng ta đều biết, tiền chữa bệnh của bọn họ là đi vay. Sao có thể bỏ ra hai mươi nghìn nhân dân tệ để hãm hại Nguyễn Ngôn Ninh? Bởi vậy chắc chắn có người hứa hẹn sẽ chữa khỏi bệnh cho chồng cô ta nên cô ta mới cam tâm tình nguyện giao tiền.”
Anh cúi đầu, nói tiếp, “Hiện tại chỉ có hai khả năng, một là có ai đó nhận tiền và hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho chồng cô ta nhưng bây giờ vì muốn thoát tội nên đổ mọi tội danh lên người Nguyễn Ngôn Ninh. Hai là có người giả danh Nguyễn Ngôn Ninh nhận tiện của bệnh nhân rồi nói rằng Nguyễn Ngôn Ninh sai mình đến nhận nên giờ người nhà bệnh nhân mới cắn mãi không buông.”
Nguyễn Ngôn Ninh bất ngờ gặp chuyện, đầu óc quay cuồng hỗn loạn.
Giờ nghe Giang Hàn nói, cô bỗng nhiều thấy có nhiều điểm khả nghi.
Ví dụ như hôm ký tên đồng ý phẫu thuật, em trai bệnh nhân đã nói rằng, “Chị dâu nói với tôi bản thân đã trao đổi xong hết với bên bệnh viện.” Rõ ràng lúc trước hai người còn gay gắt trong vấn đề nhận phong bì vậy mà giờ em trai bệnh nhân nói ‘trao đổi xong hết’.
“Em cảm thấy khả năng cao nghiêng về suy đoán thứ hai.” Nguyễn Ngôn Ninh chẳng còn tâm trạng ăn, cô đứng lên, “Người nhà bệnh nhân chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho chồng. Đối với cô ta, chỉ cần chồng khỏi bệnh đưa phong bì cho ai cũng được.”
“Vậy người nhận phong bì có thể là ai đây? Trần Tinh Nguyệt?”
Trong đầu Đường Đậu chỉ có thể nghĩ đến Trần Tinh Nguyệt, dù sao chị ta cũng từng nhằm vào bọn cô. Quan trọng hơn là chị ta thích Giang Hàn bởi vậy chị ta là người có động cơ hại Nguyễn Ngôn Ninh cao nhất.
Nguyễn Ngôn Ninh không dám phán xét lung tung, “Mình không biết là ai nhưng chẳng phải ban nãy nói nơi nhận phong bì là chỗ không có camera à?”
“Chỉ cần có người nhận thì vẫn sẽ để lại dấu vết.” Giang Hàn rút
khăn giấy, cẩn thận giúp Nguyễn Ngôn Ninh lau tay dính dầu mỡ từ gà chiên, “Chuyện này anh đã nói qua với chủ nhiệm Lưu, đợi ông ấy trở về sẽ nói rõ ràng hơn.”
Đường Đậu lại bị gọi đi làm việc nên trong phòng chỉ còn mỗi hai người.
Nguyễn Ngôn Ninh cởi giày, nằm xuống ghế sofa, đầu gác lên đùi anh, ánh mắt nhìn vào xương cằm hoàn mỹ.
Giang Hàn vỗ nhẹ lên trán cô, “Ngủ một lúc đi?”
“Em thật sự có thể tiếp tục tham gia buổi phỏng vấn nghiên cứu à?” Nguyễn Ngôn Ninh khôi phục tinh thần, “Hôm nay là thứ sáu, tuần sau đến buổi phỏng vấn rồi, anh nghĩ có kịp không?”
“Em không tin anh?” Giang Hàn nhéo má cô.
“Em cảm thấy thời gian quá ngắn, em sợ rằng chúng ta không tìm ra sự thật trước ngày phỏng vấn.”
“Đừng lo lắng, điều em cần nghĩ tới chính là làm cách nào phát huy thật tốt trong ngày phỏng vấn.”
Hơn tám giờ, Lưu Kế Nghiêu từ cuộc họp trở về bệnh viện.
Ông ấy gọi Trần Tinh Nguyệt và những ai đi đến phòng nghỉ lục soát sáng nay tới văn phòng.
Nghe hoàn chỉnh câu chuyện, biểu cảm ông ấy không được tốt.
“Chiều nay tôi nhận cuộc điện thoại từ khoa y tế, họ nói sẽ theo sát vụ việc này. Chúng ta phải nghiêm túc phối hợp.” Lưu Kế Nghiêu cúi đầu, “Dù họ nói như thế nhưng tôi hy vọng khi phối hợp với bên y tế mọi người cũng nên sử dụng đầu óc đừng phối hợp với họ làm trò ngu ngốc.”
Trần Tinh Nguyệt nhịn không được hỏi, “Chủ nhiệm Lưu, lời nói này của thầy có ý gì?”
“Mặc dù Tiểu Nguyễn không thật sự là người của nhóm chúng ta nhưng cô bé đã theo nhóm chúng ta học tập một thời gian rồi. Thái độ làm việc của cô bé thế nào đương nhiên tôi hiểu.” Lưu Kế Nghiêu lúc nói lời này nhìn vào Giang Hàn, “Tôi nói điều này dựa trên góc độ của bậc tiền bối, của giáo viên hướng dẫn. Tôi mong rằng có thể bảo vệ được học sinh của mình.”
Nguyễn Ngôn Ninh không ngờ một chủ nhiệm khoa như Lưu Kế Nghiêu sẽ lo lắng, tin tưởng mình.
Cô cảm thấy ấm áp vô cùng, thấp giọng nói với chủ nhiệm Lưu, “Cảm ơn chủ nhiệm Lưu.”
“Nhưng đã có chứng cứ.” Trần Tinh Nguyệt thấy bất mãn, lên tiếng nhắc nhở Lưu Kế Nghiêu.
“Tôi biết chứng cứ đó nhưng nếu hôm nay người bị vu cáo chính là cháu thì cháu có nhận tội không?”
Lưu Kế Nghiêu đã nói vậy, Trần Tinh Nguyệt dù bất mãn cũng không dám nói gì thêm.
“Chuyện này xảy ra ở nhóm chúng ta, dù kết quả thế nào thì vẫn phải điều tra kỹ càng.” Lưu Kế Nghiêu nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Giang Hàn, “Tiểu Giang phụ trách chuyện này đi, có vấn đề gì cứ nói với tôi.”
Giang Hàn gật đầu, “Cháu sẽ điều tra rõ.”
“Không còn sớm nữa, mọi người tan làm đi.”
“Chủ nhiệm Lưu.” Từ đầu đến cuối Giang Hàn không nói gì, bây giờ anh mới nói, “Cháu còn một vấn đề.”
“Nói đi.” Lưu Kế Nghiêu cũng hơn 50 tuổi, cả ngày vất vả nên trên gương mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi.
“Cháu muốn hỏi, sáng nay xảy ra chuyện sao bên khoa y tế có thể biết? Người nhà bệnh nhân tố giác hay người của nhóm chúng ta chủ động tố giác?”
Câu hỏi tưởng chừng như vô tình của anh đã nhắc nhở Lưu Kế Nghiêu.
Bây giờ chuyện của Nguyễn Ngôn Ninh có được làm sáng tỏ thì tai tiếng về nhóm do chủ nhiệm Lưu quản lý không tốt vẫn truyền ra ngoài. Chuyện trong nội bộ mà chủ nhiệm Lưu lại không phải là người biết đầu tiên. Đây chẳng khác gì coi chủ nhiệm Lưu không tồn tại.
Đường Đậu nghe Giang Hàn nói xong thì tiếp lời ngay, “Thưa giáo sư, cháu khẳng định chuyện này không phải do người nhà bệnh nhân tố giác vì khi người bệnh nhân làm loạn tôi không thấy chị ấy gọi cho khoa y tế. Mà lúc chị ấy được đưa đến khoa y tế thì vẻ mặt giống như lần đầu tiên biết đến bệnh viện chúng ta có bộ phận này.”
Lưu Kế Nghiêu nghe xong lập tức bực mình, “Vậy thì ai là người thông báo cho khoa y tế?”
Trong phòng họp không ai lên tiếng.
Năm phút trôi qua, Lưu Kế Nghiêu hỏi lại lần nữa, “Ai là người thông báo cho bên kia? Nếu không ai nhận, thứ hai tuần sau tôi sẽ đích thân tới khoa y tế hỏi rõ.”
“Là cháu.” Giọng nói Trần Tinh Nguyệt run rẩy, “Chủ nhiệm Lưu, cháu xin lỗi, là cháu đã báo cho khoa y tế.”
Trần Tinh Nguyệt luôn là học sinh mà Lưu Kế Nghiêu tự hào, từ khi cô mới trở thành nghiên cứu sinh ông đã dẫn dắt hướng dẫn.
Không ngờ cô lại làm như thế, một lúc sau ông cười, “Hiện tại cháu sắp lên làm sếp, cũng chuẩn bị tốt nghiệp tiến sĩ rồi nên không để giáo sư tôi đây vào mắt?”
“Cháu không có ý này.” Trần Tinh Nguyệt lắc đầu.
Khi ấy nghe chuyện liên quan đến Nguyễn Ngôn Ninh, trong lòng Trần Tinh Nguyệt vui vẻ vô cùng bởi người gặp họa là Nguyễn Ngôn Ninh. Chị ta ghét người phụ nữ bên cạnh Giang Hàn, mong rằng Nguyễn Ngôn Ninh vì chuyện này sẽ nếm trải khổ sở. Nên lúc phát hiện phong bì trong áo blouse của Nguyễn Ngôn Ninh, chị ta không nghĩ nhiều báo ngay cho khoa y tế.
Tuy nhiên chị ta không dám kể cho Lưu Kế Nghiêu.
Thấy Lưu Kế Nghiêu không nói gì nữa, Trần Tinh Nguyệt chạy theo xin lỗi ông. Mặc dù chị ta cố gắng giải thích, biểu cảm thất vọng trên mặt Lưu Kế Nghiêu vẫn vậy.
“Công đoạn điều tra tiếp theo cháu đừng tham dự, tự kiểm điểm lại bản thân đi.”