Ánh mặt trời nhẹ buông xuống. Cố Uyên ngồi trên ghế đá trong viện, đầu ngón tay khẽ gõ mặt bàn, không nhìn ra tâm tình.
Lúc Bộ Tiện Âm đi vào, lưu ý thấy y phục trên người hắn đêm qua vẫn như cũ, trong mắt chợt lóe qua một tia hiểu rõ, đưa phong thư tới, nói: "Đêm qua đã dụng hình đối với nữ nhân kia, bất quá, nàng vẫn không chịu nói gì."
Cố Uyên không liếc nhìn, liền ném phong thư sang bên cạnh, nói: "Hợp tình hợp lý."
Bộ Tiện Âm nói: "Có muốn dẫn nàng tới đây không?"
Cố Uyên suy nghĩ một chút, gật đầu: "Mang đến đi."
Bộ Tiện Âm đang định xoay người, đột nhiên dừng lại, khóe môi khẽ nhếch: "Lão gia có cần trở về thay y phục không? Mùi rượu hơi nặng một chút."
Thần sắc Cố Uyên hơi chậm lại, giương mắt trừng Bộ Tiện Âm đã sớm nhẹ nhàng lướt ra ngoài. Thần sắc trong mắt hắn sâu hơn, vô thức quay đầu lại hướng ban công kia, ấn đường dần dần nhíu chặt.
Theo lý thuyết đến giờ này hẳn là nên sớm tỉnh rồi mới đúng.
Xa xa Tô Thanh ngồi xổm trong phòng Cố Uyên trầm trầm hắt hơi một cái, một đôi mắt đỏ như mắt thỏ nước mắt lưng tròng.
Khi tỉnh lại, nhìn thấy nơi mình đang ở, dùng ngón chân nghĩ cũng đoán được tối qua đại khái là tình huống thế nào.
Trước kia, mỗi lần nàng uống say tỉnh lại, Tô Mạc thường là vẻ mặt bộ dáng không thể yêu. Mặc dù hắn không nói chuyện nhưng mà phải trải qua tình huống khủng bố thế nào khiến cho Tô Mạc xưa nay trầm ổn cũng không thể nhẫn nại, còn làm nhiều người thiếu có thể suy đoán một chút.
Kỳ thật tửu lượng của nàng không tệ, cộng thêm bình thường lúc ở bên ngoài cũng khắc chế. Chỉ là tối qua không nghĩ tới lại thua bởi bình "Say thần tiên" kia. Cho nên nếu Cố Uyên có thể cho phép nàng tứ chi hoàn hảo ở trong phòng này, ước chừng, khả năng cũng không làm ra chuyện gì quá mức luống cuống đi...
Trong lòng đấu tranh hết lần này đến lần khác, cuối cùng Tô Thanh quyết định dũng cảm bước ra ngoài, bất kể thế nào, dù sao cũng phải thay y phục sạch sẽ đã.
Chỉ là hiện tại đến cùng có phải đi tìm Cố Uyên hay không?
Dù sao vẫn còn quá nhiều nhân tố không xác định được, Tô Thanh ở ngoài cửa đi qua đi lại vài vòng vẫn như cũ không khởi dậy nổi dũng khí. Do dự đi hướng vườn hoa, thời điểm đi ngang qua cửa bị âm thanh tranh chấp xa xa hấp dẫn ánh mắt.
Vừa nhìn qua, bóng dáng quen thuộc rơi vào mắt, nàng không khỏi vui mừng, đây không phải là Hoa Hồ Điệp sao?
Ngọc Phi Giác bị gã sai vặt ngăn đón, vẻ mặt mất hứng, chỉ vào mũi bọn họ nói: "Đã nói ta là bằng hữu vị Cố lão gia kia! Bạn cũ! Hiểu chưa? Để ta đi vào có nghe không?"
Vẻ mặt gã sai vặt do dự: "Vị công tử này kiên nhẫn đợi một chút, chúng ta đã phái người đi hỏi, nếu ngươi nói thật, đảm bảo một hồi liền cho ngươi đi vào."
Ngọc Phi Giác sắc mặt trầm thấp: "Các ngươi là đang hoài nghi ta gạt người? Ngươi có biết ta là người thế nào hay không? Lấy thân phận của ta chẳng lẽ còn lừa các ngươi hay sao! Loại tiểu môn hộ này, nếu không phải là nể mặt Cố lão gia, bổn công tử căn bản không cần ở cửa xem sắc mặt các ngươi."
Thiệt thòi hắn nói ra, Lô phủ có thể bị người ta nói là tiểu môn hộ sao? Gã sai vặt khinh thường liếc mắt hắn.
Tô Thanh lập tức sợ hết hồn, nàng cũng không thể nhìn Ngọc Phi Giác vô duyên vô cớ đánh người ta, bằng không sổ sách này nếu tính lên đầu Nhiếp Chính Vương phủ, đến lúc đó không phải vài ba câu là nói rõ được.
Nàng cuống quýt chạy đến, nói: "Vị công tử này xác thực là bằng hữu của lão gia, vài vị tiểu ca còn thỉnh giúp đỡ."
Ngọc Phi Giác vênh váo tự đắc giơ giơ đầu: "Có nghe thấy không! Nghe được? Hiện tại tin?"
Vài gã sai vặt nhận ra Tô Thanh, mặc dù xem bộ dáng Ngọc Phi Giác kia hết sức khó chịu, hai mặt nhìn nhau, vẫn buông lỏng tay ra.
Tô Thanh sợ Ngọc Phi Giác không chịu đi, liền kéo hắn vừa đi vừa hỏi: "Ngọc công tử không phải có chuyện quan trọng rời đi sao? Như thế nào đột nhiên lại trở về?"
Ngọc Phi Giác lắc đầu: "Thiên cơ không thể tiết lộ."
Tô Thanh âm thầm liếc mắt, lười phải tiếp tục đáp lời.
Lấy Ngọc Phi Giác làm cái cớ một đường đến vườn hoa tìm Cố Uyên thật ra khiến nàng không hiểu cảm thấy lực chân mạnh hơn rất nhiều.
Trong hậu hoa viên nhiều người hơn sao với tưởng tượng của nàng, theo bọn họ đi vào, trong chốc lát ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây.
Yến Phù Sinh đã đổi một bộ nam trang bình thường, mặc dù còn có vài phần phong thái liễu yếu đào tơ nhưng phong thái hiên ngang cũng không kém. Lúc này cười tủm tỉm mở miệng trước: "Thục cô nương đến. Nghe nói đêm qua ngươi cũng đi Tuý Hồng lâu? Chúng ta diễn ngươi thấy đẹp mắt không?"
Theo lời hắn nói, Cố Uyên cũng giương mắt lên nhìn lại đây.
Ánh mắt rơi trên người Tô Thanh, cũng không biết là nhớ tới cái gì, con mắt thoáng trầm xuống, càng khiến người ta không thể cân nhắc.
Cái tên Yến Phù Sinh này thật sự là vạch áo cho người xem lưng, đang yên đang lành tự nhiên lại nhắc đến chuyện hôm qua! Tô Thanh giật giật khoé miệng, không dám nhìn thẳng mặt Cố Uyên, cười khan nói: "Đẹp mắt đẹp mắt, Yến công tử đẹp mắt nhất."
Yến Phù Sinh nhẹ nhàng cười một tiếng: "Đa tạ Thục cô nương khen ngợi."
Thật là trước sau như một, tự kỷ, Tô Thanh âm thầm liếc mắt.
Đang nói chuyện thì thấy một bóng dáng thấp bé chạy đến trước mặt nàng, hướng về trên người nàng hít hà.
Quý Loan ngẩng đầu, dùng một đôi mắt to hắc bạch phân minh nhìn nàng chằm chằm, hồ nghi hỏi: "Vì sao mùi vị trên người ngươi giống mùi vị trên người lão gia?"
Một câu nói, làm Tô Thanh
cũng có chút mộng.
Nàng cùng Cố Uyên, làm sao có thể có mùi giống nhau?
Trong chốc lát, lãnh ý trong mắt Cố Uyên trầm trọng hơn không ít.
Tô Thanh không hiểu tại sao cảm thấy chột dạ, đột nhiên cúi đầu.
Tối qua nàng uống rượu say xong đã xảy ra chuyện gì!?
Quý Loan nhíu mi lại, đang muốn nói điều gì, thanh âm của Cố Uyên đột ngột vang lên, không mặn không nhạt nói: "Ngọc công tử đặc biệt tìm tới phủ là có chuyện gì quan trọng?"
Ánh mắt Ngọc Phi Giác quan sát qua lại giữa hai người, cười dịu dàng nói: "Ta nghe người ta nói, Hồng Loan cô nương của Tuý Hồng lâu giết người bị bắt vào tù, lúc trước chỉ là suy đoán, bây giờ xác thực là Vương gia gây ra?"
Cố Uyên nói: "Ngọc công tử cùng Diêm Hồng Loan kia có giao tình?"
Ngọc Phi Giác nói: "Chưa nói tới giao tình, thậm chí cũng không nhận ra."
Đuôi lông mày Cố Uyên khẽ nhếch lên: "A?"
Vui vẻ trong mắt Ngọc Phi Giác từng chút từng chút rút đi, cuối cùng phảng phất như một đầm nước.
Hắn thay đổi bộ dáng cợt nhả lúc trước, giọng điệu cũng trở nên âm hàn: "Mặc dù ta không biết nàng nhưng nàng lại biết một vị cố nhân. Lúc trước Vương gia không phải là muốn ta gia nhập tam đình sao? Tìm được vị cố nhân kia là tâm nguyện cuối cùng của ta, chỉ cần tìm hiểu rõ việc này, sau này Hoa Hồ Điệp ta cả đời là người của Vương gia. Liền tính muốn mạng ta cũng chỉ cần nói một câu."
Cố Uyên đưa mắt nhìn hắn một lát, ý tứ sâu xa cười một tiếng: "Nguyên lai, tin đồn là thật."
Thần sắc trong mắt Cố Uyên mơ hồ rung động, không nói nữa.
Hồi lâu sau, nghe Cố Uyên nói: "Lát nữa sẽ mang người tới đây. Đến lúc đó Ngọc công tử muốn làm gì thì làm, chỉ cần giữ lại một hơi thở trả lời câu hỏi của bản vương là được."
Hắn nói nghe rất đơn giản, không hiểu sao lại có cảm giác tàn nhẫn, hít thở không thông.
Hai tròng mắt Ngọc Phi Giác hơi mở ra, có chút quỷ dị, vặn vẹo nở nụ cười: "Tạ Vương gia thành toàn."
Cố Uyên rũ mắt, nhếch môi cười, vẫy tay Tô Thanh lại: "Lại đây châm trà."
Trong bầu không khí làm người ta sợ hãi này, Tô Thanh kéo kéo tà áo, chất phác thay hắn châm trà, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc. Làm sao cũng không nghĩ tới, lệnh bài hôm đó Cố Uyên đưa cho Ngọc Phi Giác lại là tín vật của thập tam đình. Rất lâu trước đây, nàng từng nghe nói qua cái tổ chức thần bí này.
Nó tồn tại độc lập với triều đình, thành viên của nó mặc dù không có tước vị, lại bởi vì lệ thuộc trực tiếp vào Nhiếp Chính Vương mà có được đủ loại quyền lợi để bất cứ quan viên nào cũng rất cố kỵ.
Theo tin đồn, thành viên trong thập tam đình là nhân tài kinh thiên, có quyền nhất trí định thiên hạ, văn võ tung hoành thiên hạ... Văn võ song toàn nhưng hành tung lại quỷ dị, phong cách làm việc, thủ đoạn giống Cố Uyên âm lệ quái đản, thường là tồn tại trong truyền thuyết mà người ta vừa nghe đã biến sắc sợ hãi.
Còn như Hoa Hồ Điệp này... Nếu nói hắn và thập tam đình trong truyền thuyết không có liên quan thì có chút không thể tin. Bất quá, nếu theo như hiện tại, cái vẻ mặt quỷ dị biến thái này, chỉ sợ cũng không có người hoài nghi.
Ánh mắt Tô Thanh rơi vào người Ngọc Phi Giác, hơi xuất thần, Cố Uyên đột nhiên trừng mắt, tay nắm lấy cằm khiến nàng quay đầu lại, môi mỏng hé mở: "Đẹp không?"
Tô Thanh bị buộc nhìn thẳng không đoán được tâm tư hắn, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Ánh mắt Cố Uyên không hề kiêng kị quan sát khuôn mặt nàng một phen, mới chậm rãi buông tay ra: "Xem ra đêm qua ngủ được rất ngon, hiện tại rất có tinh thần."
Tô Thanh gấp rút lui về sau mấy bước, nhất mực cung kính trả lời: "Nhờ phúc của lão gia."
Cố Uyên liếc mắt nhìn khoảng cách giữa hai người, nhìn nàng một hồi, sắc mặt nhàn nhạt: "Nhưng, ta ngủ không ngon."
"..." Tô Thanh lúc này mới lờ mờ nhớ tới, tối hôm qua nàng hình như là tu hú chiếm chỗ chim khách, châm chước lời nói: "Nếu không, ta hầm cho lão gia một chén thuốc an thần được không?"
Cố Uyên gật đầu xem như chấp nhận: "Rất tốt."
Cảm giác áp bách cuối cùng cũng giảm bớt một chút khiến Tô Thanh thở phào nhẹ nhõm. Lúc này chợt nghe Ngọc Phi Giác ngữ điệu trong trẻo lạnh lùng cười nhẹ một tiếng, giống như một trận gió lướt qua sống lưng: "Ơ, đến!"