Nô Gia Không Hoàn Lương

Chương 24: Châu báu


trước sau

Ngày kế, sáng sớm tinh mơ, đoàn người xuất phát đi Tùng Khê trấn, Lô Tùng Tuyết cũng tự mình ra cửa tiễn đưa.

Hắn vỗ vỗ vai Cố Uyên, lời nói thấm thía: "Chuyến này đi không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định phải chiếu cố Phương Hoa thật tốt, không thể để nàng có sơ xuất gì."

Liễu Phương Hoa nói: "Ta có thể tự chiếu cố mình thật tốt, Lô bá bá không cần lo lắng."

Lô Tùng Tuyết lắc đầu: "Ta biết rõ ngươi trước nay hiếu thắng nhưng dù sao cũng là nữ tử. Lúc có sư huynh bên cạnh, đại khái có thể thả lỏng đề phòng, ngẫu nhiên yếu thế một chút không phải chuyện gì xấu, nên biết, ngươi sớm muộn cũng phải lập gia đình."

Liễu Phương Hoa có chút hoảng thần, mím môi, không nói gì nữa.

Tô Thanh ở bên cạnh nghe, không khỏi lầm bầm trong lòng. Nghe ý tứ Lô học sĩ này giống như muốn hợp tác LPH cùng Cố Uyên. Nàng vốn yếu thế hơn LPH, hiện tại lại dính phải một trưởng bối này, cũng khó tránh khỏi quá mức làm càn đi!

Nàng vụng trộm quan sát sắc mặt Cố Uyên, chỉ thấy hắn như cũ là bộ dáng lạnh nhạt không gợn sóng. Thoáng thở phào nhẹ nhõm liền nghe một tiếng "Lô cô nương" ngạc nhiên mừng rỡ truyền đến. Cùng mọi người dời mắt lại liền gặp một vị công tử ca có một nốt ruồi to trên mặt ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ nhìn mình.

Nàng nhịn không được yên lặng tiếp tục chải tóc.

Lô Tùng Tuyết rất ít khi lộ diện, sớm đã hấp dẫn không ít người, mà lúc này người cùng nàng đắm đuối đưa tình kia thật đúng là một vị cố nhân.

Lần trước vị Chí công tử này lo lắng tình yêu của mình bị vạch trần cho nên không dám lộ diện, nhưng hôm nay thì không giống vậy. Giao tình với Lô Tùng Tuyết không phải ai cũng có thể có được, tiếng gọi vô cùng thân thiết này của Chí công tử không thể nghi ngờ là muốn mượn thân phận "bạn tốt của cháu gái Lô học sĩ".

Tô Thanh đương nhiên biết tâm tư của hắn nhưng thấy mọi người đều là thần sắc nghi hoặc lập tức muốn tìm cài lỗ chui xuống. Nhưng mà, Chí công tử thấy nàng không có phản ứng, lại ghé sát vào một chút, nói: "Lô cô nương sẽ không phải là đã quên tiểu sinh đi?"

Nói câu này, hướng mặt hắn phá lệ rõ ràng, Tô Thanh cảm nhận được ánh mắt xung quanh hận không thể trực tiếp đem cái nốt ruồi sáng ngời trên mặt hắn móc xuống.

Bộ Tiện Âm cười tủm tỉm, ngữ điệu lại cao hơn vài phần: "Vị Lô cô nương kia?"

Chí công tử ngạc nhiên nói: "Đương nhiên là cháu gái của Lô học sĩ."

Bộ Tiện Âm bừng tỉnh đại ngộ nở nụ cười, ý tứ sâu xa nhìn Tô Thanh: "Thì ra là thế."

Đầu Tô Thanh chôn thấp hơn. Nên biết, giả mạo hoàng thân quốc thích là trọng tội, Lô Tùng Tuyết mặc dù không có quan hệ trực tiếp với hoàng thất nhưng cũng không khác gì mấy. Chuyện giả mạo này lại bị vạch trần trước mắt mọi người không biết sẽ thu thập nàng thế nào.

Lông mày Lô Tùng Tuyết dần nhíu lại, không cần nói cái gì, bên cạnh có một người mở miệng trước, ngữ điệu lạnh băng: "Vị công tử này, nếu như muốn tìm người ôn chuyện, hôm nay chỉ sợ không có thời gian rảnh."

Có thể sánh vai với Lô Tùng Tuyết hiển nhiên cũng là một nhân vật lớn, huống chi Cố Uyên thân nắm quyền, khí độ lạnh thấu xương. Chí công tử nghe ngữ điệu lương bạc như vậy không khỏi run rẩy, cười khan hai tiếng: "Các vị nếu có việc gấp, tiểu sinh ngày khác lại đến bái phỏng." Nói xong, lau mồ hôi lạnh trên mặt, xám xịt chạy.

Đợi hắn đi xa, Lô Tùng Tuyết mới mở miệng: "Ta khi nào thì có một cháu gái cùng họ?"

Sống lưng Tô Thanh cứng đờ, lại nghe Cố Uyên nói: "Đều là lúc trước ta an bài, ngày khác lại nói rõ với sư bá". Nói xong, lạnh lùng quét mắt Tô Thanh, nói: "Lên xe, xuất phát."

Tô Thanh nào dám cãi lời, vội vã hành lễ với Lô Tùng Tuyết, chân chó theo Cố Uyên lên xe đi.

Động tác lên xe của nàng thành thạo đến cực điểm, chờ vào toa xe rồi mới phản ứng lại, lúc trước nàng lấy thân phận hầu thiếp không thể không ngồi cùng xe với Cố Uyên, nhưng bây giờ bọn họ đã không cần ngụy trang, xe ngựa của Nhiếp Chính Vương lấy thân phận của nàng sao có thể tùy tiện ngồi?

"Lão gia thứ tội, ta lập tức đổi xe!". Lúc Cố Uyên nhìn sang, Tô Thanh đang cuống quýt đứng dậy đổi xe, lại nghe hắn thản nhiên nói: "Ngồi xuống, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

Tô Thanh: "..."

Quả nhiên vừa rồi chặn lời Lô Tùng Tuyết chỉ là vì tốt khoe xấu che, hiện tại mới chân chính là thời gian thẩm vấn.

Đoàn xe bắt đầu lộc cộc đi về phía trước, Cố Uyên dựa vào giường mềm híp mắt phun ra ba chữ: "Tự mình nói."

Nếu như nói không hài lòng liền làm cho nàng có quả ngon để ăn.

Tô Thanh từ ba chữ kia ngẫm ra một tầng thâm ý, có chút chột dạ nuốt một ngụm nước bọt, đem chuyện ngày đó tận lực kể lại một lần.

Vừa nói vừa vụng trộm xem thần sắc Cố Uyên, thấy không có manh mối gì, trong lòng càng thêm thấp thỏm bất an, nàng âm thầm nuốt nước bọt, nói: "Ta thề, hôm đó chỉ vì không muốn gây tranh cãi mới cả gan mượn đại danh Lô học sĩ. Nhưng mà ta tuyệt đối không có làm chuyện gì nhục gia phong nề nếp phủ học sĩ!"

Trước công chúng suýt nữa bị công khai đùa giỡn? Khóe miệng Cố Uyên vẽ ra một đường cong lạnh băng, chậm rãi mở mắt, nói: "Nghĩ đến, hôm đó thu hoạch không ít đi?"

"Thì thế, xác thực là... Ách?". Tô Thanh vô thức gật đầu, lúc hoàn hồn cũng thấy mình ngu xuẩn muốn khóc. Nói chuyện với Cố Uyên quả thực áp lực quá lớn, cảm thấy chỉ số thông minh trở lại lúc tám tuổi. Nàng không khỏi khổ sở đứng lên, tức ngực đáp: "Kỳ thực cũng không có bao nhiêu, chính là mua một chút... châu báu đồ trang sức đeo tay".

Cố Uyên rũ mắt nhìn nàng, cũng không nói chuyện, đầu ngón tay gõ nhẹ trên khung cửa sổ.

Dưới ánh mắt soi mói như vậy, tim Tô Thanh như bị dao cắt xách hành lý ra để bên cạnh, chậm rãi mở ra, một bộ mặt sinh không thể yêu đem đồ trang sức hôm đó từng cái từng cái bày ra: "Này là vòng tay vàng, này là trâm ngọc gài tóc, này là..."

Mỗi lần lấy ra một vật, lại cảm thấy đau lòng một lần. 

Tô Thanh lấy đến cái cuối cùng, cố nén lệ, thận trọng nhìn về phía Cố Uyên, chân thành nói: "Lão gia, chỉ những thứ này". Nàng lưu ý đến ánh mắt Cố Uyên vẫn rơi vào bao đồ, cuống quýt che lại, chân thành tha thiết nói: "Còn lại đều là của ta!"

Cố Uyên thu hồi ánh mắt. Đôi mắt xẹt qua trang sức đẹp đẽ đầy sàn, khẽ nhoáng một cái, đột nhiên vung tay, vàng
bạc châu báu bị hắn thẳng tắp ném ra ngoài.

"Không cần a...!" Thời điểm Tô Thanh hoàn hồn, hoảng sợ gấp rút đưa tay đón nhưng chỉ có thể nhìn chúng nó biến mất trong tầm mắt mình.

Lận Ảnh giục ngựa đi bên cạnh thình lình chứng kiến một đống châu báu trong xe rơi vãi ra không khỏi sững sờ, sau đó bị tiếng thét khàn cả giọng hù dọa thân thể nghiêng một cái, thiếu chút nữa ngã từ trên ngựa xuống. Cuống quýt giục ngựa đến trước xe hỏi: "Lão gia, đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có việc gì."

Mặc dù chỉ hai chữ nhưng lại có vẻ trầm thấp hơn so với thường ngày.

Cơ hồ không nghĩ nhiều, Lận Ảnh quyết định thật nhanh kéo dây cương, cùng xe ngựa giữ một khoảng cách. Yên lặng hướng mọi người làm động tác cắt cổ, lập tức để bọn họ bỏ ý nghĩ đi nhặt châu báu trong đầu, mắt nhìn thẳng tiếp tục gấp rút lên đường.

Tiền tài và mạng nhỏ, vẫn là quý mạng hơn một chút.

Trong xe, Cố Uyên ôm tay quan sát Tô Thanh đã thu liễm sắc mặt, mỉm cười nói: "Đồ nam nhân khác đưa không bỏ được như vậy sao?"

Tô Thanh nghe vậy, trong lòng lập tức cảnh giác, vẻ mặt nịnh nọt cười: "Những thứ này đều là vật ngoài thân, lão gia muốn ném liền ném, chỉ cần lão gia vui vẻ, ta làm sao có thể không bỏ được?", cùng lắm thì sau khi trở về làm tiểu nhân kiếm chác một chút thôi.

Cố Uyên nhìn thần sắc nàng, đuôi lông mày không vui nhảy lên: "Ném đồ của ngươi cũng sẽ không thiệt thòi ngươi, quay về nghĩ muốn cái gì chỉ cần nói, đều mua cho ngươi".

Tô Thanh phảng phất như trong nháy mắt được lấy lại máu, đôi mắt sáng lên, khẩu thị tâm phi nói: "Để lão gia tiêu pha, ta làm sao không biết xấu hổ đâu!"

Nhưng loại tinh thần dũng cảm đảm đương này thật làm người ta khâm phục!

"...", Cố Uyên dưới ánh mắt nóng bỏng của nàng không khỏi liếc mắt sang chỗ khác, ho nhẹ một tiếng nói: "Cao hứng?"

"Cao hứng!", ngữ điệu Tô Thanh chân thành tha thiết đến cực điểm, "Dù sao, những thứ kia người khác đưa làm sao có thể so với đồ lão gia đưa!"

Nhiếp Chính Vương tặng quà, mỗi cái làm sao có thể không tới trăm ngàn lượng ngân phiếu được! Nếu không thì thật mất mặt!

Cố Uyên liếc mắt nhìn bộ dạng tỏa sáng của nàng, nhàn nhạt "Ân" một tiếng, sắc trầm trong mắt cũng chậm rãi tiêu tán không ít.

Sớm biết nàng thích tiền nhưng không nghĩ tới lại thích đến thế. Bất quá, cũng không tồi, có thể dùng tiền giải quyết đều không phải vấn đề lớn lao gì. Xem ra, về sau có thể suy tính đưa cho nàng một ít đồ tốt. Chờ lần này hồi kinh, tìm cơ hội làm một kho hàng.

Tùng Khê trấn. Lúc đến, mọi người cũng không khỏi kinh ngạc một phen.

Đây vốn là nơi đông đúc và giàu có nhưng bởi vì lần đó bị thổ phỉ càn quét thành một mảnh hoang vu. Đoàn xe không biết từ đâu tới làm người dân trong trấn cảnh giác, nguyên một đám cửa hàng xung quanh đóng chặt cửa, một bầu không khí trầm lặng.

Lận Ảnh muốn tìm người đi đường hỏi thăm, chưa kịp mở miệng, nguyên một đám đã giống như gặp quỷ chạy thật xa. Sắc mặt hắn trầm xuống, dứt khoát dùng khinh công ôm người trở về, không vui nói: "Chúng ta chỉ muốn hỏi ngươi hai câu, chạy cái gì!"

Nam nhân kia bị hắn dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa quỳ xuống: "Tha mạng a, vị tráng sĩ này tha mạng! Ta nói! Ngươi hỏi cái gì ta đều nói?"

Lận Ảnh: "... Ta lớn lên có đáng sợ như vậy sao?"

"Buông tay, ngươi là thái độ hỏi thăm của ngươi?". Bộ Tiện Âm nhẹ nhàng kéo Lận Ảnh ra, hướng về phía nam nhân kia ôn nho nhã cười, nói: "Vị đại ca này, chúng ta không có ác ý, ngươi đừng sợ."

Hắn cười rất ôn hòa, có loại cảm giác như tắm gió xuân, vô hại lại dịu dàng.

Nam nhân kia thoáng định thần lại, nhìn rõ trang phục, thân phận đoàn người mới thẹn thùng cười cười, nói: "Ngươi hỏi."

Lận Ảnh bị thái độ hoàn toàn trái ngược của hắn chọc tức, không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

Bộ Tiện Âm hỏi: "Chúng ta đến quý trấn là muốn tìm người, không biết mấy ngày gần đây có người nhà quê nào đến đây?"

"Có a". Nam nhân cơ hồ không hề nghĩ ngợi, bật thốt: "Mấy ngày trước có một đôi tỷ đệ đến, còn giúp nhiều đồng hương chúng ta trị bệnh."

Tỷ đệ? BộTiện Âm cùng Lận Ảnh liếc mắt nhìn nhau, lại hỏi: "Có biết hiện tại bọn họ ở nơi nào không?"

Nam nhân kia giơ một ngón tay chỉ: "Nha, chính là đứa bé kia."

Theo hướng hắn chỉ nhìn qua. Bạch Cao không biết nhảy xuống xe từ lúc nào, chạy đến chui vào lòng đứa bé làm nũng, cọ cọ hắn khanh khách cười không ngừng.

Sắc mặt Quý Loan bên cạnh khó coi, nổi giận đùng đùng chỉ mũi hắn, nói: "Đừng dùng cái tay bẩn của ngươi chạm vào tiểu cầu của tiểu gia."

Ánh mắt đứa trẻ ôn nhuận như mực đảo một vòng trên người Quý Loan, buông tay ra, vô tội nói: "Cẩu cẩu tự nó muốn thân cận ta, sao có thể trách ta. Không tin ngươi xem!"

Nhìn Bạch Cao vẻ mặt thoải mái làm ổ trong lòng hắn, Quý Loan không khỏi tức ói máu, cả giận nói: "Bạch Cao ngươi đồ không có lương tâm, đến cùng ai mới là chủ của ngươi!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện