Ngọc Phi Giác không nghĩ tới Cố Uyên lại phản ứng như vậy, mệt mỏi thở hổn hển, nhẹ giễu cợt một tiếng, hiển nhiên hiểu suy nghĩ của hắn: "Xác thực... có thể để bọn họ tự mình đưa tới cửa, đương nhiên là biện pháp tốt nhất."
Tô Thanh nghe bọn họ nói chuyện, khóe môi từ từ nhếch lên. Ý tứ của Cố Uyên rất rõ ràng, chính là tương kế tựu kế, chờ đối thủ hành động trước.
Hết sức hiển nhiên, chuyện đêm đó ở nghĩa trang khiến hắn không vui, bây giờ muốn đào hố đợi đối phương nhảy vào. Ý nghĩ này của bản thân thì không có vấn đề gì nhưng vừa nghĩ tới những người lòng dạ độc ác kia cùng với những thứ yêu thi háo sắc kia làm da đầu nàng có chút tê dại, khó tránh khỏi vì hành vi mạo hiểm của Cố Uyên mà cảm thấy lo lắng.
Nàng ngẩng đầu nhìn Cố Uyên một cái, hỏi: "Lão gia, phía trước là địa phận của quận Hạc Sơn?"
Cố Uyên gật đầu nói: "Có vấn đề gì?"
Tô Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Xung quanh quận Hạc Sơn đều là rừng núi, địa thế cực kì phức tạp. Hoặc là chúng ta có thể xem xét đi đường thủy vòng qua chỗ đó, đi thẳng ra sau huyện Trầm Thủy? Tránh đi đoạn đường hiểm ác này, tiến vào khu vực có thế lực của Cô Xạ Thành, đồng thời cũng có thể làm cho đối phương tự loạn đầu trận tuyến. Nếu như thuận lợi, đối phương trong lúc vội vàng biết đâu sẽ mắc sai lầm không biết chừng."
Nàng vừa nói vừa quan sát sắc mặt Cố Uyên, mới đầu còn không có manh mối gì, chẳng biết tại sao càng nói thấy sắc mặt hắn càng trầm xuống, biết điều ngừng nói.
Cố Uyên trầm giọng, nói: "Ngươi có vẻ rất ỷ lại Cô Xạ Thành."
Tô Thanh nghe vậy sững sờ, lập tức phủ nhận: "Không thể nào."
Một lát sau, bổ sung: "Ta nói như thế đều là vì suy tính cho lão gia!"
Nhưng Cố Uyên không đáp lại chỉ nhàn nhạt chuyển sang đề tài khác: "Chúng ta sẽ không đi qua quận Hạc Sơn, sẽ đi vòng sang Đồ Châu một chuyến."
Tô Thanh kinh ngạc: "Đồ Châu mới trải qua một trận lũ lụt sao? Đi đến đó làm gì?"
Nếu Cố Uyên đã nói vậy liền chứng tỏ đây không phải là ý tưởng trong lúc nhất thời, đương nhiên cũng không vì nàng đề nghị mà thay đổi chủ ý.
Dù sao, đi vòng sang Đồ Châu để đến Cô Xạ Thành, so với đi đường thủy qua huyện Trầm Thủy thì xa hơn rất nhiều.
Thấy Cố Uyên thật lâu không trả lời, Tô Thanh nhíu mày, càng lúc càng cảm thấy không đoán ra tâm tư hắn, trong lòng mơ hồ cảm thấy nguyên nhân đi Đồ Châu có lẽ có liên quan đến những người kia và những chuyện đã trải qua.
Thời gian trước, Đồ Châu bị lũ lụt cũng dẫn tới bùng phát dịch bệnh, vì thế triều đình đã chi ra một khoản tiền và vật tư lớn để cứu trợ thiên tai, hiện tại đã ổn định lại không ít. Chẳng lẽ Cố Uyên muốn nhân cơ hội này đi thị sát công tác của phủ doãn? Ý nghĩ này mặc dù nói cũng có lý nhưng Tô Thanh lại cảm thấy có chỗ nào mơ hồ không đúng.
Không biết khi nào, Ngọc Phi Giác đã trầm trầm ngủ lại. Tô Thanh thấy sắc mặt hắn trắng bệch, mím môi không lên tiếng quấy rầy. Cố Uyên cũng không biết đột nhiên không vui cái gì, không nói thêm lời nào, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bởi vì không nghĩ ra nguyên nhân, Tô Thanh nhịn không được nhìn chằm chằm Cố Uyên cụp mi xuống có chút ngẩn người, ánh mắt dần dần dời đến mũi hắn, rồi đến đôi môi khẽ mím. Chẳng biết tại sao lại cảm thấy, hắn là vì mấy câu vừa rồi nàng mà cáu kỉnh?
Tựa như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Cố Uyên đột nhiên mở mắt ra.
Trong lòng Tô Thanh giật mình, chẳng hiểu sao có cảm giác hơi chột dạ, trực tiếp chống lại ánh mắt hắn, không biết tại sao lại nở nụ cười.
Đáy mắt Cố Uyên khẽ nhoáng một cái, thần sắc trầm ngâm giảm đi không ít.
Lúc đến địa giới quận Đồ Châu sắc trời đã tờ mờ tối, trong thôn trang phụ cận chỉ có một khách điếm đơn sơ, mặc dù hơi cũ nhưng cũng sạch sẽ.
Bộ Tiện Âm ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu đã ngã màu, đề nghị: "Sắc trời cũng không còn sớm, Ngọc công tử cũng cần yên tĩnh nghỉ ngơi, không bằng đêm nay chúng ta tạm thời ngủ lại chỗ này đi."
Vừa nói xong liền có một nam nhân từ trong khách điếm ra đón, vẻ mặt nhiệt tình: "Vài vị khách quan muốn ở trọ? Thỉnh vào trong!"
Bộ Tiện Âm nhẹ gật đầu, cùng Lận Ảnh nâng Ngọc Phi Giác xuống xe.
Tiểu nhị vừa dẫn mọi người vào trong vừa nói: "Các vị tàu xe mệt nhọc, bữa tối đã chuẩn bị tốt, dùng cơm xong có thể trở về phòng tắm rửa, đêm nay trời lạnh, thỉnh các vị sớm nghỉ ngơi."
Nghe ý tứ trong lời nói, khách điếm này đã sớm biết bọn họ sẽ tới?
Thần sắc trong mắt Bộ Tiện Âm chợt lóe qua kinh ngạc, hỏi: "Những thứ này đều là ai an bài?"
Tiểu nhị cười dịu dàng trả lời: "Người kia chỉ nói là bằng hữu của các vị, những cái khác ta không tiện nói ra."
Bộ Tiện Âm gật đầu không hỏi thêm gì nữa, lại như nghĩ đến cái gì, ngoái đầu nhìn Tô Thanh một cái ý tứ sâu xa.
Ngồi trước bàn, xem tứng món ăn làm dựa theo khẩu vị của nàng, sắc mặt Tô Thanh có chút mê mang, đầu cũng ẩn ẩn đau. Cơ hồ có thể kết luận, vị bằng hữu an bài tốt hết thảy này là vị nào.
Nàng duỗi tay ngăn tiểu nhị lại, hỏi: "Vị tiểu ca này, có thể nói cho ta người đã an bài những thứ này hiện tại ở nơi nào?"
Sắc mặt tiểu nhị do dự, vẻ mặt khổ sở nói: "Cô nương, vị công tử kia đặc biệt dặn dò, tiểu nhân thực sự không thể nói a."
Công tử? Tô Thanh nhướn mày.
Không đợi nàng truy vấn, Cố Uyên đã lấy một tấm ngân phiếu đặt lên
bàn, lạnh nhạt nói: "Hiện tại có thể nói."
Ánh mắt tiểu nhị liếc qua tấm ngân phiếu trên bàn, mắt sáng lên, lấy ngân phiếu cất vào lòng, nịnh nọt cười nói: "Vị công tử kia bây giờ đang ở lầu hai, gian tường vân, có cần tiểu nhân dẫn đường?"
"Không cần, tự mình đi." Lời nói chưa dứt, Tô Thanh đã đứng dậy xông thẳng lên lầu.
Liễu Phương Hoa hơi nhíu mày nhìn Cố Uyên sắc mặt trầm xuống, trong mắt lóe lóe, cũng chậm rãi đứng lên: "Lát nữa đưa vài món ăn lên phòng ta, ta nghỉ ngơi trước."
Lận Ảnh nhìn hai người rời đi, do dự nói: "Vậy chúng ta..."
Cố Uyên trầm giọng, nói: "Ăn cơm."
Không khí trên bàn ăn lập tức hoàn toàn yên tĩnh, Lận Ảnh cùng Bộ Tiện Âm trao đổi ánh mắt, làm như không thấy sắc mặt thâm trầm của Cố Uyên, yên lặng ăn cơm, nhẹ nhàng linh hoạt cơ hồ không phát ra chút tiếng vang.
Tô Thanh tìm được gian phòng tường vân, khoát tay, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Người trong phòng đang đứng trước cửa sổ xuất thần nhìn bóng đêm bên ngoài, nghe tiếng quay đầu lại, thần sắc khẽ nhoáng một cái, kêu: "A Thanh, sao ngươi lại tới."
Sắc mặt hắn không có sợ hãi, không có kinh ngạc, thậm chí ngay cả ngữ điệu cũng bình thản như nước, đôi mắt linh hoạt kì ảo.
Tô Thanh nghe hắn nói thế liền nghẹn, lời nói ra đến khóe miệng bị chặn ở đó.
Ấn đường nhăn càng chặt, cuối cùng nàng nghẹn ra một câu: "Câu này hẳn là ta nói mới đúng chứ! Không phải là nghe lời ta trở về Cô Xạ Thành rồi sao, tại sao vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây?"
Tuân Nguyệt Lâu nói: "Vốn đang chuẩn bị trở về, trên đường gặp được người Cầm Tâm phái tới, lại quay lại."
Lục Cầm Tâm sẽ bỏ mặc Tuân Nguyệt Lâu đi cùng nàng sao? Tô Thanh nghe vậy trong lòng có chút bất an: "Cố ý kêu ngươi tạm thời đừng trở về như vậy, ngươi không lo lắng trong Cô Xạ Thành xảy ra đại sự gì sao?"
Tuân Nguyệt Lâu lắc đầu: "Sẽ không có, gần đây Cô Xạ Thành đang chuẩn bị Bách Dư Điển."
Tô Thanh hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Lễ hội này được cả thiên hạ chú ý, nếu có đại sự gì phát sinh, khẳng định cả thiên hạ đều biết, tuyệt đối sẽ không sóng êm gió lặng như thế này. Nhưng nếu không phải vì Cô Xạ Thành, vậy thì là vì nàng.
Tô Thanh hồ nghi hỏi: "Chẳng lẽ bởi vì trên đường chúng ta vòng qua Đồ Châu lại sẽ gặp phải chuyện gì không thể tưởng tượng nổi?"
Tuân Nguyệt Lâu vẫn lắc đầu: "Cầm Tâm chưa nói."
Nếu hắn đã nói không biết vậy khẳng định là không biết thật.
Tô Thanh nhất thời không có lời gì để nói, chỉ có thể nhìn hắn một cái: "Vậy ngươi bây giờ chuẩn bị tiếp tục theo chúng ta, hay là trực tiếp lộ rõ thân phận, dứt khoát đồng hành cùng chúng ta?"
Kì thật, tình huống hiện tại, biểu lộ rõ thân phận cũng không sao.
Tuân Nguyệt Lâu nói: "Đi cùng các ngươi."
Tô Thanh gật đầu: "Cũng tốt." Nhưng nhìn vẻ mặt hắn trầm tư không khỏi hỏi: "Còn chuyện gì sao?"
Tuân Nguyệt Lâu ngẩng đầu lên, mặt không thay đổi cải chính: "Lúc trước ta không có đi theo các ngươi, là các ngươi đi theo ta."
"..."
Tô Thanh không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Lúc này, một giọng nói khúm núm từ phía sau vang lên: "Vị cô nương này, các ngươi chuẩn bị đi Đồ Châu sao?"
Tô Thanh quay đầu lại thấy tiểu nhị bưng chậu nước đứng trên hành lang. Chú ý đến sắc mặt tiểu nhị có chút sợ hãi chần chừ, trong lòng nàng hơi nhảy dựng, hỏi: "Không sai, chúng ta muốn đi Đồ Châu, xin hỏi vị tiểu ca này, có cái gì không ổn sao?"
"Kì thật cũng không có gì không ổn...", tiểu nhị hơi do dự, nói: "Bất quá các ngươi nghe ta khuyên một câu, Đồ Châu a, nếu có thể không đi thì đừng đi."
Quả nhiên có vấn đề! Thần sắc trong mắt Tô Thanh chợt lóe, quanh co lòng vòng hỏi: "Lũ lụt ở Đồ Châu không phải nhờ vào cứu trợ thiên tai của triều đình đã được khống chế rồi sao? Tình hình dịch bệnh nghe nói cũng đã giảm bớt, chẳng lẽ hiện tại vẫn chưa chữa trị được tận gốc bệnh dịch?"
Sắc mặt tiểu nhị trở nên trắng bệch, tựa như không muốn tiếp tục đề tài này, do dự thật lâu mới nói: "Dịch bệnh xác thực đã được khống chế khá tốt, triều đình cũng tìm được phương thuốc trị tận gốc, cho dù có người mới nhiễm cũng không phải chuyện lớn gì. Chỉ là..."
Hắn dừng một lúc, âm thầm nuốt nước bọt: "Chỉ là gần đây Đồ Châu rất tà môn, đồn đãi nổi lên bốn phía, nói là, bên trong thành không ít nhà có người chết, mỗi người đều là... xác chết vùng dậy."