Mọi người lập tức bị tiếng hét kinh hãi này hấp dẫn sự chú ý, vây quanh nhìn vào, quả nhiên thấy nửa đoạn xương bị người khám nghiệm tử thi xách trong tay có xâu một sợi tơ sáng màu quỷ dị.
Nó giống như tơ lại không phải tơ, nếu không phải xé một tầng thịt, tách rời tứ chi ra, rất khó bị phát giác.
Tô Thanh nhịn không được kính nể nhìn người khám nghiệm tử thi có tướng mạo tầm thường kia. Nên biết, khám nghiệm tử thi mà có thể quyết tâm cẩn thận phân tích thấu triệt thi thể thì không phải ai cũng có thể làm được. Tán thưởng thì tán thưởng nhưng nhìn những thứ trước mắt này làm cảm giác buồn nôn lúc trước nàng dằn xuống, vào lúc này lại bốc lên.
Liễu Phương Hoa trước đó đi thăm dò bờ sông, lúc này lại đây nhìn thoáng qua, tiện tay rút kiếm nhẹ nhàng chém đứt dây tơ nhỏ kia. Tứ chi thi thể thẳng tắp rơi xuống, nếu không có một lớp da thịt treo lại chỉ sợ trong chốc lát đã đứt thành hai đoạn.
Nàng khẽ cau mày, trên mặt có chút đồng tình, mím môi nói với Cố Uyên: "Đến đây kết thúc đi."
Vì sao không tiếp tục tra xét? Tô Thanh không hiểu tại sao LPH lại nghĩ vậy, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy thần sắc Cố Uyên so với bình thường còn lạnh hơn nên cũng không mở miệng hỏi cái gì.
Một ngày điều tra này cứ kết thúc một cách rối loạn không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Sau khi trở về Trần phủ, Cố Uyên quay người đến phòng Đàm cô. Mọi người chờ suốt cả buổi trưa, không ai biết họ bàn luận những chuyện gì. Lúc Cố Uyên ra khỏi phòng, ấn đường nhăn lại càng thêm vài phần trầm ngâm.
Một đường đi theo, mọi người không lên tiếng, rất sợ không cẩn thận đụng vào nghịch lân.
Cố Uyên đi được vài bước, đột nhiên dừng lại, hỏi: "Thục cô nương ở phòng phụ cận?"
Thị vệ nghe vậy sững sờ một chút mới phản ứng là muốn tìm vị cô nương đi theo vào phủ, cung kính đáp: "Trần đại nhân an bài nữ quyến ở tây sương viện, vị cô nương kia ở Thanh Hương viện cách đây không xa."
Dứt lời, mấy người đi trước dẫn đường biết điều đổi hướng đi qua cái cổng vòm bên kia. Cách đó không xa, ba chữ "Thanh Hương viện" rõ ràng rơi vào mắt. Cố Uyên cho những người khác lui về, một mình đi vào đã nhìn thấy một bóng dáng thanh lệ trong nội viện.
Lúc Tô Thanh về phòng nhìn thấy cây bích đào, nổi hứng nghĩ bữa tối sẽ nấu canh hoa đào. Lúc này muốn tìm nha hoàn lấy một giỏ, dưới chân giẫm phải một hòn đá, thân thể lung la lung lay vịn vào cành đào.
Lúc từ bờ sông trở về nàng đã tắm rửa thay quần áo. Tà áo màu hồng theo gió tung bay, nổi bật gương mặt mộc không trang điểm, dung nhan xinh đẹp không nói nên lời. Phía sau là nửa khu rừng đào hoa rụng lất phất hòa hợp với trời xanh mây trắng xa xa trong không trung.
Mặt mày Cố Uyên vốn đang nhăn tít, vừa thấy bóng dáng như vậy, không hiểu sao giãn ra vài phần.
Tô Thanh phảng phất phát hiện có người đang nhìn mình, vô thức quay đầu lại nhìn, vừa xoay người dưới chân đạp vào khoảng không, hai tay quơ quơ, trong nháy mắt chỉ còn tiếng gió bên tai, nhoáng một cái đã rơi vào lồng ngực rộng lớn của nam nhân.
Nàng ngẩng đầu nhìn dung nhan đẹp mắt gần trong gang tấc kia, thần sắc khẽ cứng lại.
Tô Thanh đang muốn thoát ra đã thấy Cố Uyên rũ mi xuống, một tay ôm eo nhỏ nhắn của nàng, một tay nhấc lên bẻ một cành đào bỏ vào rổ.
Tô Thanh nhìn động tác của hắn có chút ngây ngốc, lại thấy bộ dáng Cố Uyên hình như rất hào hứng, nhẹ nhàng đặt nàng trên mặt đất sau đó cẩn thận tỉ mỉ hái hoa đào.
Bởi vì dáng người thon dài, vừa rồi nàng hái có vẻ cố sức nhưng hắn giơ tay nhấc chân lại rất nhẹ nhàng hời hợt.
Ánh mặt trời chiếu lên bóng dáng thon dài của hắn, mỗi đường cong hiện ra dị thường rõ ràng có cảm giác thâm trầm mê hoặc. Hắn hái vài cành bỏ vào giỏ trúc, rũ mắt nhìn, thấy nàng ngây ngốc đứng bên cạnh, khóe môi cong lên, hỏi: "Đủ?"
"Đủ, đủ." Tô Thanh phục hồi tinh thần, cảm thấy hơi quẫn bách. Vụng trộm quan sát thần sắc Cố Uyên, thấy mặc dù giữa hai hàng lông mày vẫn còn chút thâm trầm nhưng so với lúc ở bờ sông đã thoáng hòa hoãn hơn rất nhiều. Nàng nhấc rổ hoa đặt ở chóp mũi hít hà, cười nói: "Một giỏ hoa lớn như vậy đủ làm một nồi canh hoa đào to, vừa vặn gần đây vất vả, coi như bồi bổ cho mọi người."
Vừa nói xong, trong tay trống không, giỏ trúc nháy mắt đã rơi vào tay Cố Uyên, ấn đường hắn nhăn lại.
Tô Thanh không hiểu mình đã nói sai cái gì, vẻ mặt sợ hãi nghĩ lại mấy lần, vẫn không nghĩ ra được gì, cuối cùng chỉ có thể phỏng đoán, thăm dò hỏi: "Có phải lão gia không thích uống canh hoa đào hay không?"
Cố Uyên nói: "Thích."
Tô Thanh quẫn, nói: "Vậy là lão gia không thích cái giỏ này?"
Cố Uyên cúi đầu nhìn nàng, nói: "Không có."
Tô Thanh trầm mặc. Vậy tại sao lại bày ra vẻ mặt khó chịu rồi đoạt lấy cái giỏ của nàng!
Cố Uyên đột nhiên duỗi tay, từ trong giỏ trúc lấy ra hai cành đào, còn lại đều đổ xuống đất. Xong mới đưa nàng hai cành đào, thản nhiên nói: "Này đủ nấu một chén."
Vẻ mặt Tô Thanh mờ mịt đưa tay nhận lấy: "Còn những người khác..."
Cố Uyên nói: "Nấu một chén là đủ rồi."
Tô Thanh: "..."
Đột nhiên nàng cảm thấy mình giống như hiểu ra được điều gì.
Nhìn chằm chằm Cố Uyên không chớp mắt, thần sắc trong mắt nàng dần dần trở nên tế nhị. Này là ghen? Hoặc là nói... tham muốn giữ lấy?
Mặc dù cố nhịn nhưng môi nàng vẫn không nhịn được cong lên, cuối cùng không nhịn được nữa cười một tiếng.
Thật không nghĩ tới, Nhiếp Chính Vương lại có một mặt như vậy!
Sắc mặt Cố Uyên cũng không có bao nhiêu thay đổi, nhàn nhạt nhìn nàng, trong mắt không có chút rung động nào.
Nếu là bình thường có người giễu cợt hắn
như vậy đã sớm bị lôi ra đánh chết, huống chi lúc này tâm tình hắn không vui sướng chút nào. Nhưng không hiểu vì sao, giờ phút này, hắn lại không thấy tức giận chút nào mà lại thấy bình thản yên tĩnh.
Cho đến khi nàng cưỡng chế ngưng cười, hắn mới chậm chạp mở miệng hỏi: "Đã nghe chưa?"
Trong ngữ điệu có chút nhẹ nhàng uy hiếp.
Tinh thần Tô Thanh chấn động, lập tức không dám thất lễ, nở nụ cười duyên: "Biết rõ! Ta chỉ chuẩn bị đồ ăn cho một mình lão gia, tuyệt đối sẽ không tiện nghi những người khác."
Nhoẻn miệng cười như thế tựa như ngàn vạn đóa hoa.
Cố Uyên duỗi tay cầm một cánh hoa chẳng biết lúc nào rơi trên lọn tóc nàng, nói: "Ta không quan tâm những chuyện trước kia của ngươi, hiện tại chỉ cần nhớ kĩ, nụ cười như vậy sau này cũng chỉ để một mình ta nhìn." Lúc Tô Thanh đang còn sửng sốt, hắn chậm rãi rũ mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, khóe môi khẽ nhếch: "A Thanh, ngươi phải nhớ lời tối qua ngươi đã nói. Vĩnh viễn, đừng để ta thất vọng."
Nói xong câu cuối cùng ngữ điệu của hắn đã cực kì nhu hòa, từ khi Tô Thanh quen biết hắn tới giờ, lần đầu tiên thấy hắn dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nhu hòa như vậy.
Không có trong trẻo lạnh lùng, không có cao ngạo, mà là một loại nhu hòa tuy bình thản nhưng không hiểu sao khiến người khác cảm thấy mềm mại tận xương. Nhẹ nhàng rơi vào tai, từ từ truyền đến trái tim, cuối cùng như một ao nước mở ra, dung hợp vào mỗi một nhịp thở, nhất thời khó có thể hoàn hồn.
Có một loại cảm giác không biết nên hình dung thế nào, tóm lại có chút cảm giác mình không rõ làm nàng đang lúc ngây người, trong lòng lại mơ hồ có chút đau đớn.
Nàng cũng không rõ ràng ý nghĩ khi đó của mình, có một âm thanh thoảng qua trong đầu, liền không kịp suy tư đã hỏi ra: "Vì sao là ta?"
Dứt lời, Cố Uyên trầm mặc một lát, Tô Thanh cũng phục hồi tinh thần, quả thật cảm thấy đầu óc mình có chút ngu xuẩn.
Vừa rồi nàng nói cái gì vậy a! Trong khung cảnh tốt đẹp này, không khí đoàn tụ sum vầy này, đến cùng là đầu óc bã đậu thế nào mới có thể hỏi một câu sát phong cảnh như thế? Trong lòng thầm mắng một câu, nàng cuống quýt muốn cứu vớt bầu không khí lúng túng. Nhưng lúc này, vốn nghĩ rằng Cố Uyên sẽ không mở miệng nói tiếp, lại đột nhiên cho ra một câu trả lời thuyết phục.
"Ta chọn nữ nhân, không cần lý do."
Lời nói của hắn quanh quẩn trong lòng, bình thản như vậy lại đủ để tim nàng đột nhiên ngưng đập, triệt để mộng.
Không phải nói Nhiếp Chính Vương không gần nữ sắc sao? Nhiều lần nói bóng nói gió cũng coi như xong, lần này có thể coi là chính diện thổ lộ không? Một khắc này, nàng cảm thấy tiền tài sáng ngời đang vẫy tay về phía nàng, nhưng mà lúc trước rõ ràng mình trăm phương nghìn kế dụ dỗ hắn, thời điểm đến bước cuối cùng này, trong lòng lại có một loại tâm tình phá lệ cổ quái.
Nàng hơi ngẩng đầu nhìn Cố Uyên, trong lòng bỗng nhiên vừa động.
Từ sau khi Đàm cô đến, nam nhân này liền có nhiều chỗ kì lạ, không nói đến hắn vì sao lại như vậy, nhưng kịch bản bây giờ có phải có chút không phù hợp với thân phận của nàng không?
Nói cho cùng, bộ dạng bị trêu chọc của nàng hiện tại đến cùng là có bao nhiêu mất mặt! Rõ ràng nàng mới là dân chuyên nghiệp sao tự nhiên ở trước mặt nam nhân này lại lẫn lộn đầu đuôi?
Trong đầu Tô Thanh bỗng toát ra một ý niệm khác thường, vừa ngẩng đầu thấy đôi môi mĩ vị của Cố Uyên, nàng mãnh liệt nhào tới.
Không hề báo trước đánh thẳng vào, Cố Uyên liên tục lui lại mấy bước liền cứ thế bị đẩy ngã vào vườn hoa.
Hương hoa nồng nặc kèm theo hơi đất, mà lúc này, nữ nhân trên người kia phảng phất như nhấm nháp rượu ngon, dịu dàng mút lấy môi hắn, trong mắt ba phần quyến rũ bảy phần mị hoặc. Hơi thở mơn trớn khuôn mặt hắn, nói: "Lời này của lão gia thật làm người ta thích."
Nàng cúi người, sít sao khóa chặt hô hấp của hắn.
Mang theo chút xâm chiếm cướp đoạt, Tô Thanh cảm thấy một loại khoái cảm chưa bao giờ trải nghiệm, dư quang thoáng nhìn Cố Uyên chậm rãi nắm lấy tay, trong lòng nàng có một chút vẫn chưa thỏa mãn sung sướng, mặc kệ mới vừa rồi vì sao phát triển thành tình huống quỷ dị như vậy, nói cho cùng, như bây giờ mới chính xác là gây họa!
_________________