Mặc dù nói Bộ Tiện Âm đã hết sức tiều tụy rồi, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng này của Cố Uyên mới thực sự khiến người ta không đành lòng nhìn nhiều.
Tô Thanh vô thức đưa tay sờ sờ mặt hắn, cảm nhận được thân thể hắn hơi cứng ngắc, nhưng cũng không đẩy nàng ra, nhất thời nàng cũng không biết nói gì. Râu ria đâm vào tay, thứ này đáng lẽ không nên có trên mặt Nhiếp Chính Vương cẩn thận tỉ mỉ. Quan trọng nhất là, vừa chạm mặt hắn đã ngửi thấy nồng nặc mùi rượu.
Nàng cau chặt mày.
Hai người kia chỉ nói với nàng Cố Uyên đã hai ngày liền không ăn uống gì, lại không nói cho nàng biết trong phòng có nhiều rượu như vậy?
Cố Uyên chỉ cứng đờ trong chớp mắt, lực trên tay cũng đã buông lỏng, tránh đi tay nàng, thần sắc trong mắt khẽ nhoáng một cái, nói: "Ngươi có thể ra ngoài."
Tô Thanh cảm thụ được mùi rượu trên người hắn hòa cùng một chỗ với cảm giác mát ban đêm, liền thật sự xoay người đi, nhưng đến cửa cầm lấy hộp cơm lại trực tiếp đi vào phòng, "Pằng" một tiếng đặt trên bàn.
Một loạt động tác mây trôi nước chảy, mà ánh mắt nàng từ đầu đến cuối đều nhìn Cố Uyên chưa từng dời đi.
Cũng không biết Cố Uyên có chú ý đến động tác, cảm nhận được nàng nhìn chăm chú hay không, lại đi thẳng vào phòng, dựa vào cạnh giường,tiện tay cầm bầu rượu ngửa đầu uống.
Thân ảnh chôn vùi trong bóng đêm, căn bản không nhìn rõ vẻ mặt, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở trầm thấp.
Trong phòng một mảnh tối đen, cũng không biết Cố Uyên làm thế nào mà hành động bị trở ngại gì.
Tô Thanh muốn tìm ngọn nến để đốt nhưng tìm quanh bàn không tìm được cái gì, liền mò hướng trong phòng tìm. Mới đi được vài bước, mũi chân chạm vào vật gì đó cứng rắn, vừa muốn đạp xuống, bỗng nhiên bị túm qua, vừa ngẩng đầu đã bị Cố Uyên vững vàng ôm vào ngực.
Nhưng hắn cũng không nói thêm gì, chỉ hơi ngước mắt, tay vừa động một chút, ngọn nến trên bàn được thắp, trong phòng dần dần sáng lên.
Lúc này Tô Thanh mới nhìn rõ chỗ mình vừa rồi suýt nữa giẫm lên. Mảnh vụn bầu rượu lẻ tẻ đầy đất, may là không đạp phải, nếu không, lòng bàn chân chỉ sợ đã thủng vài lỗ.
Đuôi lông mày nàng khẽ nhướng lên, trong lòng có chút không tự nhiên, uống rượu thì uống rượu, sao lại đập bầu rượu thành dạng này... Ngẩng đầu nhìn gương mặt gần trong gang tấc đó, có ánh sáng mới nhìn rõ bộ dạng tiều tụy, âm trầm hoàn toàn khác trước, trong đôi mắt như vực sâu kia lộ ra lãnh ý, mệt mỏi, nhưng lại càng bình tĩnh như một đầm nước.
Không giống lúc trước, chắc là vì trong phòng có ánh nến, Tô Thanh nhìn chăm chú khiến Cố Uyên có chút kháng cự, lông mày cau chặt. Nhưng cũng không buông nàng ra như dự đoán mà mơ hồ ôm càng chặt, tựa như muốn đem cả người nàng nhập vào trong thân thể mình.
Tô Thanh thuận thế duỗi tay vòng qua nhẹ nhàng ôm thân thể hắn, im lặng vỗ vỗ lưng hắn.
Không phải vì không có gì muốn hỏi, ngược lại, chỉ vì trong lòng có quá nhiều vấn đề, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải mở miệng thế nào.
Nàng không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên cảm thấy không hỏi có lẽ sẽ tốt hơn, kiểu người như Cố Uyên, chuyện có thể khiến hắn thành ra như vậy quả thật không ai tưởng tượng được, hoặc là nói, giờ phút này có chút không dám nghĩ.
Mệt mỏi kéo dài khiến thân thể Cố Uyên hơi lạnh buốt, nhiệt độ ấm áp từ trên thân thể mềm mại xuyên qua quần áo chậm rãi truyền đến, làm thân thể cứng ngắc chết lặng của hắn phảng phất như khôi phục một chút tri giác.
Trong phòng lại lâm vào yên tĩnh.
Tô Thanh ở trong ngực Cố Uyên thoáng nhúc nhích thân thể, ngẩng đầu nhìn hắn, thương lượng nói: "Lão gia, ăn cơm trước được không?"
Cố Uyên rũ mắt nhìn nàng mặt mũi tràn đầy chờ mong, một lát sau chậm rãi buông lỏng tay ra.
Tô Thanh thấy hắn có ý thỏa hiệp, trong lòng mừng rỡ, vội chạy qua tỉ mỉ đem thức ăn bày ra bàn. Ngẩng đầu thấy Cố Uyên ngồi bên giường, nàng nói: "Lão gia mau tới đây, đừng lãng phí tài nghệ của ta."
Cố Uyên im lặng một hồi, cuối cùng vẫn đi đến ngồi xuống cạnh bàn.
Tô Thanh nhìn hắn từng miếng từng miếng ăn vào, trái tim vẫn thấp thỏm cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhưng Cố Uyên chỉ tùy tiện ăn vài miếng liền đặt đũa xuống, tiện tay nhấc bầu rượu bên cạnh qua.
Tô Thanh muốn ngăn cản, bị Cố Uyên tùy ý tránh được, lạnh nhạt nói: "Hiện tại có thể đi."
Sau khi vào phòng nói không được vài câu, đều là kêu nàng rời đi, dù Tô Thanh thấy tâm tư hắn khác thường vốn không chấp nhặt, lúc này cũng có chút phiền muộn.
Tìm tòi nhìn quanh, nàng nhìn trúng bầu rượu chưa khui nằm trong góc hẻo lánh, liền trực tiếp lấy mở ra, ngửa đầu uống liên tiếp vài ngụm, bị sặc ho khan liên tục, khiêu khích lườm Cố Uyên một cái, nói: "Bất quá là nữ nhi hồng bình thường mà thôi, lão gia có thể mỗi ngày uống vài bình, còn tưởng là rượu gì ngon."
Sắc mặt Cố Uyên thoáng trầm xuống: "Ngươi uống rượu làm gì, bỏ xuống."
Tô Thanh hết lần này tới lần khác lại giơ cái bình uống hai ngụm, sắc mặt ửng đỏ cố ý dùng lời nói kích hắn: "Ngươi uống được tại sao không cho ta uống? Quy củ này thật là nghiêm khắc."
Cố Uyên rũ mắt, ném bầu rượu trong tay lại đây.
Động tác Tô Thanh thoáng cứng đờ, nghe hai bầu rượu va chạm nhau "răng rắc" một tiếng. Bởi vì độ mạnh yếu canh được vừa đúng, hai bầu rượu rơi xuống đất nứt ra một cái khe, rượu ồ ồ chảy ra, trong chốc lát chỉ còn hai cái
bình không, trong phòng tràn ngập mùi rượu.
Không nghĩ tới người này nói nàng không được liền động thủ, khóe miệng Tô Thanh giật giật, căm tức ngẩng đầu trừng mắt hắn, đúng lúc chống lại ánh mắt của hắn, kiêu căng trong lòng lập tức không có cốt khí xẹp xuống, cả người tựa như trầm luân trong đôi mắt kia.
Cố Uyên có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, thoáng cảm thấy nhức đầu, hắn nhịn không được vuốt vuốt huyệt thái dương, nói: "Bớt can thiệp vào chuyện của ta đi."
Tô Thanh im lặng một hồi, hỏa trong lòng vừa dâng lên bỗng nhiên bị dập tắt, giương mắt nhìn thần sắc Cố Uyên, thanh âm nhẹ nhàng thăm dò: "Lão gia, ngươi thật sự, nhất định phải như vậy sao?"
Động tác đầu ngón tay Cố Uyên ngưng lại.
Kể từ khi phát hiện sơn động kia, rất nhiều hồi ức bị phong tỏa sâu trong đầu liền mãnh liệt tràn ra.
Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình trở lại cái chỗ kia, càng không nghĩ tới sẽ vào thời gian này và phương thức này.
Trong mắt người khác, nơi đó giống như một phủ đệ bài trí bình thường, nhưng đối với hắn mà nói từng chút đều phá lệ lạnh băng thấu xương, giống như tình cảnh trong trí nhớ, cho dù hiện tại không có gì nhưng khi hắn một thân một mình đứng trong đó, thậm chí không nhịn được run rẩy.
Cho đến khi trong đầu có một thanh âm cả đời khó quên vang lên, một khắc đó hắn cảm giác như mình đã trở lại năm đó, máu toàn thân như đông lại, cực độ băng hàn.
Không dấu vết thu hồi suy nghĩ, thần sắc trong mắt ngưng trọng, lạnh lùng nói: "Nhất định phải."
Có nhiều thứ nếu hắn muốn bảo vệ, hắn không có lựa chọn nào khác.
Trong một khắc này, hắn không nhìn thần sắc Tô Thanh.
Cửa sổ bị gió đêm thổi mở ra, phát ra tiếng ken két.
Qua rất lâu, lông mi Cố Uyên thoáng rũ xuống, bình tĩnh nói: "Yên tâm, mấy ngày này ta chỉ muốn hoàn toàn yên lặng tĩnh tâm một chút. Ngày mai sẽ xuất phát đi Cô Xạ Thành. Ngươi, trở lại kinh thành chờ ta."
Tô Thanh nói: "Biết rõ..."
Nàng vẫn mãi suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Cố Uyên, hiện tại cuối cùng đã hiểu. Đơn giản là cảm thấy nàng ở lại cũng không giúp được gì, có lẽ còn trở thành gánh nặng. Huống chi còn có một vài chuyện nàng không rõ đang quấy nhiễu tâm trí Cố Uyên, mà nàng nếu cứ truy vấn như vậy sẽ gây phiền phức cho người khác.
Nhưng loại chuyện gây phiền phức cho người khác này, nàng không phải là lần đầu tiên làm.
Nàng giương mắt nhìn thần sắc Cố Uyên, đối với bộ dáng hắn giấu mọi chuyện trong lòng một mình như thế làm nàng cảm thấy nghẹn đến tức ngực, nhưng vẫn sửa sang lại quần áo có chút loạn, đến bên cạnh hắn, đột nhiên cúi người liếm một cái trên môi hắn. Thấy hắn ngẩng đầu nhìn nàng, khóe miệng bỗng nhiên tươi cười rạng rỡ: "Lão gia phải nhớ hương vị của ta, nếu có ngày cảm thấy đồ ăn không hợp khẩu vị, ta còn biết nửa đường lộn trở lại."
Hơi thở vuốt ve gò má, nàng cười nhạt nhẽo một tiếng, đi qua thu dọn đồ ăn thừa trên bàn, trước khi đi ý tứ sâu xa nhìn hắn một cái, nói: "Đương nhiên, nếu lão gia vì nhớ ta quá mà tự mình gọi ta trở lại, ta sẽ càng cao hứng hơn."
Lời nói lả lướt, hàm súc giống như một bàn tay lay động trái tim hắn, cho dù bóng dáng nàng đã dần dần rời khỏi tầm mắt chỉ còn lại căn phòng trống trải lạnh lẽo nhưng mùi hương của nàng tựa như vẫn còn phảng phất trong không gian khiến hắn không hiểu sao an tâm hơn rất nhiều.
Lúc Cố Uyên trầm trầm ngã xuống đệm chăn, ánh nến cũng bị dập tắt, xung quanh sa vào bóng tối tĩnh mịch.
Hắn hơi mệt mỏi nhắm mắt lại, ngón tay âm thầm hoảng hốt nắm chặt thành quyền.
Ở khắc cuối cùng vừa rồi, suýt nữa muốn vững vàng giam nàng lại bên người. Nhưng hồi ức quanh quẩn trong đầu lại từng giây từng phút nhắc nhở hắn, lý trí cuối cùng cũng thắng để hắn miễn cưỡng khắc chế xúc động không nên có. Chuyện trước kia từng chút từng chút tựa như nguyền rủa, trong đêm khuya thanh tĩnh, quỷ mị tựa như khiến người ta lạc vào cảnh giới kì lạ...