Tô Thanh còn chưa kịp thấy rõ tướng mạo người kia đã có một mùi thơm nồng nặc xộc vào mũi, đột nhiên đầu đau nhức kịch liệt như muốn nổ tung.
Bên tai ong ong nổ vang, trơ mắt nhìn bóng dáng màu hồng kia lướt thẳng đến trước mặt Tô Mạc, không đợi mở miệng đã hoàn toàn sa vào một mảnh hắc ám.
Khi tỉnh lại, nàng mở mắt ra, trước mặt đã sớm không phải là khách sạn kia nữa, cũng không có bất kì vật gì quen thuộc, mà là một thạch thất đen nhánh u tĩnh. Chỉ có một cánh cửa sổ trên đỉnh đầu, ánh sáng yếu ớt bên ngoài chiếu vào, ít nhất có thể lờ mờ thấy cảnh tượng xung quanh.
Khi thấy được cái văn án trên vách tường đối diện, Tô Thanh kinh ngạc, trong lòng dần dần có dự cảm xấu.
... Tóm lại là nàng đang ở Bách Điểu Môn?
Nàng vội vã tìm tòi xung quanh, cho đến khi thấy Tô Mạc đang hôn mê bất tỉnh, nhìn kĩ không thiếu tay thiếu chân mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một chút.
Bên cạnh thạch thất có ghế dựa lót thảm nhung lông chồn, nữ tử ngồi trên ghế nghe được động tĩnh, lười biếng mở mắt ra, ngữ điệu cười mà như không: "Ơ, cô nương tỉnh rồi."
Giọng nói này hết sức xa lạ, cùng với mùi thơm phảng phất giống mùi nàng ngửi thấy trước lúc hôn mê. Thần sắc trong mắt Tô Thanh khẽ ngưng tụ, cảnh giác nhìn nàng, không đáp lời.
Nữ tử không hề kinh ngạc gì với thái độ của Tô Thanh, ngược lại càng thêm tỏ ra dễ thương, đến bên cạnh dùng đầu ngón tay nâng cằm nàng, ngữ điệu ung dung: "Thật không biết ngươi rốt cuộc có chỗ nào tốt mà có thể khiến Nhiếp Chính Vương sốt ruột đưa ngươi đi như thế. Chỉ là, nếu hắn đã sợ ngươi gặp nguy hiểm phải chịu đau khổ, vậy để cho hắn ngoài ý muốn thử xem."
Tô Thanh nghe xong lạnh cả người, mím chặt môi, cuối cùng nói: "Bách Điểu Môn không phải môn phái giang hồ sao? Vô cớ trêu chọc người triều đình có thể có ích lợi gì?"
"Ích lợi?" Nữ nhân kia giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười, che miệng cười khanh khách, bén nhọn vang vọng trong thạch thất, cực kì chói tai: "Bách Điểu Môn chúng ta làm việc đương nhiên có đạo lý của mình, lại có ai quy định phải có lợi ích mới làm đâu?"
Tô Thanh quan sát nét mặt tươi cười vặn vẹo của mỹ nhân tuyệt sắc này, trong lòng đã yên lặng nhận định nàng tuyệt đối bị điên. Nhưng mà mặc dù không lộ ra trọng điểm gì, ngay từ đầu cũng không khó đoán ra, Bách Điểu Môn lần này nhọc công bắt nàng chỉ sợ là vì muốn lợi dụng nàng áp chế Cố Uyên đi.
Người nam nhân kia có thật sự vì nàng mà chấp nhận bị uy hiếp hay không, nàng không biết, nàng chỉ biết rõ một điều, chính là bất luận thế nào, hiện tại mình rơi vào tay Bách Điểu Môn, mặc kệ có phối hợp hay không đều nhất định phải ăn đau khổ.
Đầu ngón tay nâng cằm lạnh buốt, thậm chí có chút không giống người sống.
Liên tưởng đến đủ loại chuyện xảy ra lúc trước, trong đầu nàng nảy ra một ý nghĩ cổ quái làm nàng nhịn không được tinh tế quan sát nữ tử bên cạnh, nghiên cứu kĩ càng từng li từng tí.
Nữ tử kia không có phản ứng bối rối như trong dự liệu mà lại cảm thấy có chút kinh ngạc, vô duyên vô cớ bị quan sát, trong mắt chợt lóe một tia hiểu rõ, khanh khách nở nụ cười: "Không cần nhìn, ta không phải người chết."
Tô Thanh bị nhìn thấu tâm tư cũng không kinh hoảng, im lặng thu hồi ánh mắt quan sát. Vừa mới cảm thấy an tâm một chút, lại cảm thấy hơi thở người bên cạnh gần trong gang tấc, ngữ điệu ung dung mang vài phần thú vị: "Bất quá, nếu như vị cô nương này thích, ta cũng không từ chối biến cô nương thành một con rối tinh mỹ, đảm bảo chỉ cần thoáng nhịn một chút, về sau sẽ không đau nữa..."
Lời nói quá lạnh, trước mắt nàng như hiện lên những cái hủ đầy thi khối kia cùng những cái xác chết trôi bị dùng sợi tơ xâu lại, sắc mặt Tô Thanh trắng bệch, cảm giác sợ hãi khiến mồ hôi thấm ướt sống lưng.
Đối tượng lúc trước bọn họ điều tra quả nhiên không sai, mấy chuyện quỷ dị này không thể không liên quan đến Bách Điểu Môn. Nhưng cũng chính vì điều tra đúng hướng cho nên bây giờ nàng mới rơi vào tay nữ nhân này, tình hình càng thêm không ổn.
Trong lòng nàng rùng mình, muốn nói vài câu cứu vãn tình thế, ai ngờ bên hông có một tiếng động vang lên hấp dẫn sự chú ý của nữ tử.
Thấy Tô Mạc tỉnh lại, Tô Thanh cảm thấy không ổn, rất sợ nữ nhân này dời mục tiêu, lập tức thẳng sống lưng, bật thốt lên: "Vị cô nương này, nói chuyện lâu như vậy, còn chưa biết tên ngươi?"
Lời nàng nói thành công khiến nữ tử ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại, đường cong khóe môi lả lướt, thổ khí như lan: "Thế nào, ở cùng ngọc lang lâu như vậy, hắn chưa nhắc qua tên ta Nhan Oanh Nhi cho ngươi sao?"
"Ngươi chính là nữ nhân Ngọc Phi Giác muốn tìm?" Tô Thanh có chút không khống chế được tâm tình, bật thốt kinh hô lên.
Nữ tử hết sức hài lòng với phản ứng của nàng, càng cười đến dị thường yêu mị: "Rất tốt, xem ra ngọc lang cũng không quên ta."
Tô Thanh bỗng nhiên ngừng nói, lại không nhịn được quan sát cái nữ tử Ngọc Phi Giác tâm tâm niệm niệm nhiều năm khó quên này.
Đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc hơi quá quyến rũ một chút.
Trong lòng yên lặng đánh giá, nội tâm thật vất vả mới bình phục lại bỗng chốc như rơi vào đáy cốc.
Từ lời nói của Ngọc Phi Giác không khó nhìn ra, năm đó
nữ nhân này đối với tình lang cũng có thể ra tay độc ác như thế, liền biết lòng dạ cô ta độc ác cỡ nào, hơn nữa chỉ sợ địa vị của nàng trong Bách Điểu Môn cũng rất cao, chỉ cần nàng ta cao hứng, hiện tại nàng chẳng phải giống như thịt béo nằm trên thớt gỗ sao.
Nhan Oanh Nhi cười đến thật vui vẻ, tựa như người năm đó tổn thương thể xác và tinh thần của Ngọc Phi Giác không phải nàng, nhếch môi nhìn lướt qua Tô Mạc, nhàn nhạt trêu chọc: "Nếu Bộ công tử đã tỉnh, sao lại im lặng như thế? Có cái gì muốn hỏi thì cứ việc hỏi, dù sao cũng là cơ hội cuối cùng."
Đôi mắt Tô Mạc âm u nhìn nàng, toàn thân mềm yếu không có chút khí lực nào.
Tô Thanh biết rõ Nhan Oanh Nhi đem Tô Mạc ngộ nhận thành Bộ Tiện Âm, trong lòng vui mừng.
Nếu như vậy, lát nữa cũng không phải chịu toàn quân bị diệt, dù sao Bộ Tiện Âm còn không bị bắt đến đây. Trước mắt nàng cùng Tô Mạc mất tích, hắn chắc chắn đi tìm Cố Uyên bẩm báo. Nếu Tuân Nguyệt Lâu tuân thủ ước định, hiện tại chắc chắn đang đi cùng Cố Uyên, chỉ cần nhận được tin tức, tự nhiên cũng biết nàng rơi vào hoàn cảnh khó khăn, đến lúc đó có thể nghĩ mọi phương pháp cứu bọn họ ra ngoài.
Cho nên việc cấp bách hiện tại nàng phải làm là kéo dài thời gian.
Tô Thanh lập tức bày ra bộ dạng căm thù tận xương tủy, ngữ điệu chán ghét: "Nhan cô nương không cần hỏi nhiều, hắn sẽ không trả lời ngươi. Cố Uyên vẫn luôn muốn giam cầm ta bên người, vốn ta định trên đường hồi kinh sẽ thoát thân, ai ngờ Bộ Tiện Âm không phân biệt tốt xấu này không chịu thả ta đi. Nhất thời bị chọc giận, ta liền hạ độc trong trà của hắn, dứt khoát độc câm hắn."
"Độc câm?" Nhan Oanh Nhi hiển nhiên không hoàn toàn tin lời nàng nói, hơi nhíu mày nhìn Bộ Tiện Âm hồi lâu, nói: "Ngươi, thật sự không thể nói chuyện?"
Tô Mạc lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái, khinh thường quay mặt đi.
Nhan Oanh Nhi thoáng kinh ngạc, dần dần cong khóe môi, vui vẻ nhìn Tô Thanh cười nói: "Thật thú vị. Bộ Tiện Âm này là môn khách đắc ý nhất của Cố Uyên trong Thập Tam đình, cô nương ngoan tay độc câm hắn như vậy, chẳng lẽ không sợ Vương gia tìm ngươi tính sổ?"
Sắc mặt Tô Thanh mỉa mai, bất mãn cong môi nói: "Hắn làm phiền ta còn chưa đủ nhiều sao? Các ngươi đừng nhìn bề ngoài hắn sủng ái ta, kì thực còn không phải là hô cái thì tới vẫy tay thì đi thôi. Lúc muốn thì ném lên giường muốn làm gì thì làm, thật không biết nam nhân có chút quyền lực này dựa vào cái gì mà có thể coi nữ nhân như món đồ chơi để đùa giỡn."
Nhan Oanh Nhi hứng thú lắng nghe, thuận theo lời nàng tiếp tục hỏi: "Như thế xem ra cô nương rất oán hận Cố Vương gia."
"Oán niệm? Ha ha..." vẻ mặt Tô Thanh càng thêm ai oán, tựa như là nghĩ đến chuyện gì thương tâm, trong mắt có chút nước mắt, ngước nhìn nàng không chớp mắt, thê lương nói: "Lúc trước nếu không phải ta cùng cha mẹ đến kinh thành tìm nơi nương tựa, trên đường gặp cướp, thì sao có thể tìm đến nương tựa Nhiếp Chính Vương phủ đáng ghét kia?"
"Nhìn những người kia lớn lên đều giống cẩu, chẳng lẽ thật sự cho rằng vào Nhiếp Chính Vương phủ là cá vượt long môn sao? Chó má! Nên biết những nam nhân này áo mũ chỉnh tề, sau lưng lại là cái bộ dáng gì? Cố Uyên muốn chơi ta còn là chuyện tốt, khi không muốn, còn không phải là tùy tiện ném ta cho những người khác đùa bỡn!"
"Thật không biết rốt cuộc trong mắt hắn nữ nhân là thứ gì, đau ta? Sủng ta? Bất quá là tâm huyết dâng trào mà thôi. Hắn ngược lại rất khẳng khái, nguyện ý chủ tớ cùng hưởng, nhưng đối với ta mà nói quả thực chính là ác mộng! Sớm biết như thế không bằng lúc trước trực tiếp bán mình cũng không phải chịu nhục nhã như bây giờ!"
Lúc nàng đang còn thao thao bất tuyệt, Nhan Oanh Nhi nhịn không được ngắt lời, tựa như đang còn suy nghĩ những lời nàng nói, lẩm bẩm: "Thật không ngờ khẩu vị Cố Vương gia lại nặng như vậy..."
Tô Thanh thấy nàng ta có hứng thú với lời bịa đặt của nàng, nước mắt nước mũi gật đầu liên tục, giống như gặp được tri kỉ: "Không phải đâu. Một người đàn ông như vậy, muốn ta trở về bên cạnh hắn chi bằng một đao giết ta luôn cho thống khoái."