Suốt cả một buổi tối, Tô Thanh ngủ rất bất an. Ngày thứ hai, trời vừa mờ sáng đã bị tiếng gà gáy bên ngoài đánh thức.
Nàng trở mình chuẩn bị tiếp tục ngủ, ai ngờ gà trống hết lần này tới lần khác càng kêu càng cao hứng, liên tiếp lại rất có quy luật. Tô Thanh mặt mũi tối sầm liền cầm cây chổi lao ra ngoài xua đuổi, kết quả là con gà này rất bướng bỉnh, vừa chạy vừa gáy diễu võ dương oai với nàng, mào gà trên đầu đung đưa như đang cười run rẩy cả người, lớn lối, trào phúng đến cực điểm. Bên trong Nhiếp Chính Vương phủ, thế nhưng ngay cả con gà cũng bắt nạt nàng? Quả thực không thể chịu được nữa!
Tô Thanh thở hồng hộc ngừng lại, nhìn bóng người xa xa nối liền không dứt, đang vận chuyển nguyên liệu nấu ăn đến phòng bếp, liếc mắt nhìn con gà trống vui vẻ bên cạnh mình, lạnh lùng giương khoé miệng. Nhảy đi, nhảy đi, đợi lát nữa nằm trên thớt gỗ còn không phải chỉ là một con gà chết? Đến lúc đó kêu phá cổ họng cũng không ai đến cứu ngươi!
Nghĩ đến đây tâm tình rất tốt, nàng kéo chổi qua, nhìn đống nguyên liệu nấu ăn một vòng, nhặt quả cà chua cho vào miệng cắn một cái, vỗ vỗ vai nam tử đang thu thập giỏ đồ ăn, hỏi:"Vị tiểu ca này, các ngươi là nhà nào đưa nguyên liệu nấu ăn tới? Nhìn qua hết sức tươi mới!.
Nam tử bị hỏi thăm ngẩng đầu lên, thấy nàng một thân quần áo vải thô đơn giản, nhưng dung mạo lại nõn nà, con mắt không khỏi chớp liên tục, gấp rút đáp: "Chúng ta là tiểu nhị Ngọc Cống lâu, nguyên liệu nấu ăn đều là trong lâu vận chuyển đến, tuyệt đối tươi mới nhất kinh thành". Hắn nhịn không được nhìn Tô Thanh vài lần, hỏi: "Vị cô nương này là? Trước kia chưa từng thấy qua ngươi".
"Ta là nữ đầu bếp mới". Tô Thanh gặm hai ba miếng đã hết trái cà chua, thuận theo lời hắn nói: "Vị tiểu ca này thứ cho ta nói thẳng, nguyên liệu của các ngươi tuy mới mẻ nhưng phẩm loại quá đơn giản. Ta mới đến không hiểu quy cũ, không biết dựa theo quy cũ, nếu có nhu cầu cần nguyên liệu đặc thù thì xử lí thế nào?"
Tiểu nhị cười đáp: "Việc này đơn giản, không nói cái khác, nguyên liệu nấu ăn của Ngọc Cống lâu chúng ta đảm bảo nhiều nhất kinh thành. Chỉ cần vương phủ yêu cầu đều có thể cùng chúng ta đến lâu tuỳ ý chọn lựa."
Đây không phải là cơ hội ra ngoài tìm A Mạc sao? Tô Thanh nghe vậy, cười đến nheo hai mắt: "Nghe tiểu ca nói chuyện thực là vạn phần hưởng thụ. Sau này có chỗ nào không hiểu, còn cần tiểu ca chiếu cố một hai".
Tiểu nhị bị nàng cười như thế, trên mặt lập tức như bị phỏng, cuối đầu ngượng ngùng gãi ót: "Cô nương khách khí".
Có thể tìm được cơ hội xuất phủ, không thể nghi ngờ chính là chuyện tốt, Tô Thanh lại móc một quả cà chua dựa vào tàng cây gặm gặm, trong lòng bắt đầu cân nhắc. Lúc trước cùng Tô Mạc ước định nửa tháng, trong thời gian nửa tháng này nàng nhất định tìm cơ hội ra ngoài gặp hắn một lần nếu không tên tiểu tử này sợ sẽ nghĩ mọi biện pháp hỗn vào trong vương phủ.
Đang nghĩ ngợi, xa xa thấy một bóng dáng lưng gù đi tới.
Đàm cô một thân phụ nhân áo vải thô đuôi ngắn, hoàn toàn không có hơi thở quỷ dị như đêm trước. Song đôi tròng mắt trắng kia chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, liếc mắt liền đi thẳng qua người nàng. Những tiểu nhị kia thấy bà ta đi đến đều vô thức thẳng lưng, thần sắc kính sợ, dẫn bà ta đi kiểm kê nguyên liệu một vòng, cuối cùng lấy sổ sách ra cho bà ta kí, sau đó vẻ mặt mới như trút được gánh nặng.
Hết sức hiển nhiên, Đàm cô này ở trong phủ cũng coi như là nhân vật số 1.
"Tiểu nữ oa tử, ngươi lại đây".
Nghe tiếng gọi, Tô Thanh chạy tới, vẻ mặt chân chó đáp: "Đàm cô có chuyện gì?".
Đàm cô chỉ phòng bếp: "Trưa nay ngươi tới chưởng bếp, dùng những nguyên liệu này nấu hai bữa ăn ngày hôm nay. Nấu gì đều do ngươi quyết định, tay chân nhanh nhẹn chút, nếu để qua giờ ăn mà chưa xong sẽ bị ăn hèo".
Tô Thanh thuận theo phương hướng bà ta chỉ nhìn qua, cảm thấy một mảnh tối om om, phòng bếp vốn trống trải, hiện giờ được các giỏ nguyên liệu chất đầy, sắc mặt lập tức trầm xuống. Nhiều như vậy toàn bộ nấu hết? Trong vương phủ này nuôi đều là lợn sao!
Nhưng không đợi nàng oán hận, Đàm cô xoay người chậm rãi đi xa, ung dung nói lại lời lúc trước: "Sẽ bị ăn hèo".
Một trận gió hiu quạnh thổi qua, Tô Thanh thở dài xoay người vào phòng bếp. Trước kia, một thân tài năng nấu nướng của nàng cho tới nay đều lấy thuần phục dạ dày nam nhân làm chuẩn mực, mỗi một món ăn làm ra đều tỉ mỉ hoàn hảo, chưa từng trải qua tình huống nấu rất nhiều đồ ăn thế này. Cho nên, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống làm không nhanh được, gấp đến mức mồ hôi đầm đìa. Thẳng đến buổi trưa bọn nha hoàn đến lấy đồ ăn, nàng đã mệt mỏi nằm trước bếp lò.
Tô Thanh sức cùng lực kiệt nhìn thức ăn trên bàn từng món một được mang đi, cuối cùng mới triệt để thở phào nhẹ nhõm. Thịt gà nàng giấu không biết đã bị mang đi đâu, chỉ có thể dùng chút canh thịt thừa cạn lấp bụng, sau đó trở về phòng, tắm rửa thay y phục một phen. Đang chuẩn bị duỗi tay chân ra tứ phía nằm trên giường đánh một giấc mộng đẹp, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.
Nói là gõ cửa kì thật, xuyên qua khe cửa có thể thấy rõ tình huống bên trong bên ngoài. Tô Thanh vừa ngẩng đầu liếc thấy một thị nữ đứng đó, không dám thất lễ vội vàng chạy ra mở cửa: "Vị tỷ tỷ này có việc gì vậy?".
Thị nữ trả lời: "Ngươi chính là Thục cô nương? Vương gia cho truyền ngươi đi Cầm Tâm viện".
Vừa nghe hai chữ "Vương gia" tất cả mệt mỏi của Tô Thanh lập tức tiêu tán hơn phân nửa. Hiện tại đang là giờ ăn trưa, Cố Uyên đột nhiên tìm nàng không phải là đồ ăn nàng làm xảy ra vấn đề gì chứ? Thẳng một đường, trong lòng Tô Thanh thấp thỏm một phen. Càng đi đến gần, nhìn cảnh trí có chút quen mắt, nàng mới thoáng kịp phản ứng, đây chẳng phải là chỗ ở của Bộ Tiện Âm sao?
Đến gần vài bước, xa xa truyền đến tiếng đàn.
Tô Thanh tập trung lắng nghe, tiếng đàn thanh lệ mang vài phần thoát tục, đáng tiếc, dẫn thêm vài phần khói lửa cao xa, phảng phất thuỷ chung cách một tầng sa mỏng, vô pháp xuyên vào lòng người. Trong chốc lát liền nhìn thấy bóng người, trước tiên là Bạch Chỉ ngồi ở giữa gảy đàn, áo bào đuôi rộng theo gió bay bay, giơ tay nhấc chân đều tri thức tao nhã, khuôn mặt hơi trắng như bệnh, vẻ mặt và tiếng đàn hoà hợp vào nhau.
Bên trái ngồi
một người, khẽ nghiêng đầu phẩm rượu ngon. Ánh mắt hắn rơi trên bóng dáng đang gảy đàn kia, đầu ngón tay ở trên bàn nhẹ nhàng gõ theo nhịp, dương quang ánh lên đuôi lông mày cùng gương mặt, phủ một tầng sáng vàng nhu hoà.
Không gian yên tĩnh, Tô Thanh nhất thời hoảng thần, vô thức bước chậm lại. Sau lưng đột nhiên có ngón tay đặt lên vai nàng, quay đầu lại, thấy Bộ Tiện Âm đang mỉm cười nhìn mình: "Hôm nay mới biết, tài nấu nướng của Thục cô nương cũng tốt như thế". Tô Thanh nghe vậy chợt nghẹn, đang muốn uyển chuyển khách sáo vài câu, lại nghe hắn cười dài: "Chỉ là kỹ thuật xào rau của cô nương quá tàn nhẫn, thật không biết món ăn kia tên là "Huyết nhục mơ hồ" hay là "Bầm thây vạn đoạn" vậy?".
Một tiếng cười của hắn đi qua, Tô Thanh sững sờ ngay tại chỗ.
Tiếng đàn cũng dừng lại, ánh mắt Bạch Chỉ từ xa xa nhìn lại cực giống như gió rét lướt qua.
Bộ Tiện Âm đứng cạnh Cố Uyên, cười không nói gì.
Tô Thanh cúi đầu, ánh mắt xẹt qua dĩa đồ ăn xương thịt khó phân biệt bị cháy trên bàn, yên lặng vùi đầu thấp hơn. Bảo sao lúc nãy tìm không thấy, ai ngờ con gà chết không tử tế đó lại bị đưa đến đây. Nàng đơn thuần là vì báo thù con gà trống quấy nhiễu giấc ngủ của nàng, cố ý khiến nó chết không toàn thây để rửa mối hận trong lòng, ai biết, con gà này chết cũng không tha cho nàng.
"Nếu như đầu bếp chỉ băm thịt mạnh hơn ngươi khác thì để Liễu Dật đến làm là được rồi. Ít nhất, hắn băm thịt nát bên trong cũng không đến mức có xương cốt". Cố Uyên hạ ly rượu trong tay, dùng chiếc đũa chọc chọc vào dĩa thịt: "Chỉ là không biết Thục cô nương lúc băm thịt thuận buồm xuôi gió, lúc hạ dao đang nghĩ tới ai?".
Người quyền cao chức trọng nói chung thích nghi thần nghi quỷ, vì vậy khi nói chuyện đều thỉnh thoảng chứa hàm ý tìm tòi nghiên cứu, khó tránh khỏi khiến người ta phải trả lời thận trọng từng câu.
Câu hỏi giống như tuỳ ý nhưng Tô Thanh lại không khỏi rụt cổ, sắc mặt chân thành tha thiết, đáp: "Hồi Vương gia. Gà. Nô tỳ từ đầu tới cuối chỉ nghĩ đến con gà kia".
Bộ Tiện Âm cười khẽ: "Ngược lại không nghĩ tới, chỉ qua một đêm, Thục cô nương lại cùng một con gà sau phủ nảy sinh tình cảm."
"...", Tô Thanh yên lặng không muốn tiếp tục cái đề tài về "gà" quỷ dị này, ho nhẹ một tiếng: "Kì thật tài nấu nướng của nô tỳ rất khá, trừ món thịt hầm cách thuỷ này, không lẽ Vương gia không cảm thấy các món ăn khác đều mỹ vị ngon miệng, hương sắc đầy đủ sao?".
Một trận gió thổi qua, mang theo mùi rượu thịt nhàn nhạt.
Cố Uyên nhìn nàng như nhìn kẻ ngu ngốc: "So với ngự trù trong cung như thế nào?".
Thiếu chút nữa quên mất thân phận vị này. Tô Thanh nhất thời bị nghẹn nhưng vẫn mặt dày phản bác: "Vương gia quen ăn sơn hào hải vị, chắc hẳn cũng đã sớm chán ghét, không chừng món ăn gia đình nô tì làm lại hợp khẩu vị".
"Nếu lại có thêm món ăn gia đình giống thế này một lần nữa, bản vương đảm bảo, trên bàn cơm hôm đó bày xương cốt ngươi", Cố Uyên nhẹ nhàng gõ cái mâm, lạnh bạc cong khoé môi. Mắt nhìn Tô Thanh không lên tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, ném lại một câu: "Cơm tối nay làm cho tốt, trực tiếp đưa đến phòng bản vương".
Tô Thanh nhìn bóng dáng thon dài lạnh lùng kia dần dần rời đi, lẳng lặng cân nhắc ý tứ trong lời nói của hắn.
Bộ Tiện Âm đem thịt gà cháy đặt vào tay nàng, cười nói: "Nếu hôm nay không phải Vương gia ở lại trong viện ta dùng bữa, còn không biết Vương gia chán ghét thứ đồ ăn này, hiện tại thế nhưng thật muốn đổi khẩu vị. Vương gia từ trước đến nay ăn uống không tốt, cũng nhờ phúc khí cô nương, buổi trưa ngược lại không dùng đồ ăn ngon".
Tô Thanh cuối cùng cũng lí giải được hàm nghĩa trong câu nói kia, thần sắc thay đổi mấy lần, cưỡng chế đè xuống lời thô tục đã vọt lên đến miệng. Nếu cảm thấy đồ nàng làm khó ăn thì cứ việc nói thẳng, có cần thiết phải mang con gà chết kì quái kia ra nhạo báng nàng nửa ngày không? Sắc mặt nàng không đổi, ngẩng đầu nhìn Bộ Tiện Âm, không hề có thành ý nói: "Vậy còn phải thật tạ ơn Bộ công tử đã cầu Vương gia đến viện dùng bữa".
Bộ Tiện Âm cười nhạt: Tối hôm qua Vương gia trùng hợp ngủ lại Cầm Tâm viện, đây là phúc phận của chính Thục cô nương".
"Ngủ lại?", khoé miệng Tô Thanh khẽ kéo. Cô nam quả phụ nam, quả thực khó có thể khiến người ta không mơ tưởng viễn vông. Không đúng, trong viện này còn một Bạch Chỉ! Tối hôm qua chẳng lẽ... Nhìn gương mặt giống Tô Mạc như đúc này, nàng đích xác cảm thấy trong đầu không ngừng tuôn ra những hình ảnh không thể tiếp nhận.
"Choang" một tiếng, cái ly rơi trên mặt đất vỡ thành ngàn vạn mảnh, cắt đứt phán đoán của nàng.
Bạch Chỉ sắc mặt khó nhịn nhìn Bộ Tiện Âm, giọng trầm thấp: "Đã nói bao nhiêu lần, không được nhắc tới mấy chuyện để người khác hiểu lầm!".
Bộ Tiện Âm cười khẽ, cũng không để ý tới Bạch Chỉ phản đối, kéo tay hắn đi vào nhà: "Được rồi, đừng làm rộn, ăn trưa rồi còn uống thuốc, để trễ giờ không tốt". Trước khi đi tới cửa, quay đầu nhìn một cái, khoát tay áo: "Thục cô nương, thứ cho không tiễn xa được". Sau đó Tô Thanh trơ mắt nhìn Bạch Chỉ giãy dụa không có hiệu quả, bị cưỡng chế kéo vào trong nhà.
Nàng không khỏi ngửa đầu nhìn sắc trời thật tốt, có chút đau đầu: "Quả nhiên không giống như hiểu lầm...".