Không biết Lận Ảnh đi đâu tìm được một chiếc xe tù, Lô Tùng Tuyết bị nhốt bên trong.
Thời điểm hai người trở về, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lại đây, làm Tô Thanh vốn đã chột dạ trong lòng hoảng hốt cô thức muốn thụt lùi lại đi sau, bị Cố Uyên một phát bắt được: "Nữ nhân của ta, trốn cái gì?"
Tiêu điểm của mọi ánh mắt liền tập trung vào tay hai người đang nắm chặt.
Bộ Tiện Âm ho nhẹ một tiếng đánh vỡ không khí quỷ dị trước mắt, đến bên cạnh bẩm báo: "Vương gia, nhân thủ đã an bài thỏa đáng, ngày mai để Lận Ảnh lên đường trước đem Lô Tùng Tuyết về thiên lao đợi thẩm tra."
Trên mặt Cố Uyên chưa từng có nhiều thần sắc, nhìn người trong lồng giam mặt không còn chút máu, gật đầu: "Nhớ để Lý đại nhân tự mình thẩm tra xử lí, về phần trong cung, không cần đưa tin cho hoàng thượng."
Bộ Tiện Âm gật đầu, còn chưa kịp nói thêm gì, bên cạnh nhoáng một cái, chỉ thấy Nhan Oanh Nhi sắc mặt khó coi đứng bên cạnh, hắn vươn tay ngăn nàng lại, hỏi: "Oanh Nhi cô nương muốn làm gì, thỉnh nhìn rõ tình thế trước mắt cho tốt."
"Tình thế?" Nhan Oanh Nhi cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Cố Uyên, sắc mặt ngày càng khó coi, "Ngươi là Cố Uyên, ngươi thế nhưng biến trở lại? Không, tại sao ngươi có thể trở về! Người kia... người kia còn thiếu ta một thứ trọng yếu!"
Cố Uyên nhìn nàng một cái, lấy một phong thư đưa tới: "Đây là thứ ngươi muốn."
Nhan Oanh Nhi hơi sững sờ, duỗi tay nhận lấy xem xét, sắc mặt hồ nghi hỏi: "Phương thuốc này, chính ngươi có thể uống?"
Cố Uyên nói: "Ta không cần."
Dứt lời, hắn quay đầu lại nhìn về phía Liễu Phương Hoa.
Mọi người đều náo nhiệt, chỉ có Liễu Phương Hoa thủy chung đứng ở một góc hẻo lánh không nói gì, phảng phất như hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Trên mặt nàng không nhìn ra thần sắc gì, so với sự lạnh lùng trong trẻo trước kia còn bình thản hơn, lạnh nhạt nhìn mọi người ầm ĩ nháo tới nháo lui, chỉ khi nghe được lời nói của Nhan Oanh Nhi mới ngẩng đầu lên, sâu trong mắt chợt lóe một tia sáng khó có thể thấy.
Mà ánh mắt này lúc nhìn thấy Cố Uyên đang đi tới, lập tức càng sáng hơn.
Cố Uyên đến trước mặt nàng nói: "Ta trở về."
Ánh mắt Liễu Phương Hoa chợt lóe, lúc này mới dần dần bình lặng xuống, hơi nhếch môi phun ra ba chữ nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy: "Thật xin lỗi."
Cho dù từ đầu tới cuối không biết gì cả, cho dù đều là tội lỗi phụ thân nàng gây ra nhưng giờ phút này, chỉ có ba chữ "Thật xin lỗi" có thể biểu đạt tâm tình bây giờ. Có một điểm nàng thủy chung biết rõ, một câu nói này căn bản không thể xóa bỏ được sự hành hạ đau đớn mà mấy năm qua người này phải chịu đựng, cho dù hắn chưa bao giờ giận chó đánh mèo nàng, nhưng sau khi biết được chân tướng nàng lại càng không thể tha thứ cho chính mình. Thậm chí nỗi khổ diệt môn năm đó, tại giờ phút này có cảm giác như một loại trừng phạt đúng tội, lưu lại nàng giống như một hồi chuộc tội.
"Không trách ngươi." Cố Uyên nhìn nàng, cuối cùng chỉ để lại một câu nói như vậy.
Tô Thanh đứng xa xa nhìn hai người, không nghe được bọn họ nói gì, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được không khí có chút khác thường. Đang nhìn tảng đá dưới chân đến thất thần, ngẩng đầu đã thấy Cố Uyên đi tới, sững sờ một chút bị hắn nhẹ nhàng kéo qua bên người. Vẫn là mùi hương quen thuộc, rơi vào lồng ngực kia, nàng vô ý cử động vài cái, liền nghe người bên cạnh nhàn nhạt nói một câu: "Không nên cử động."
Phảng phất như ra lệnh, Tô Thanh liền vô thức ngoan ngoãn không có động tác dư thừa khác, lúc này cây cối xung quanh nhàn nhạt xào xạc, lắc lư nhẹ nhàng mơn trớn qua tai, nàng ngước mắt nhìn chim chóc bay lên từ rừng cây xa xa, không khỏi cảm thán: "Gió bắt đầu thổi..."
Hai bóng dáng đứng cùng một chỗ phảng phất như đang hưởng thụ thế giới riêng của mình, những người xung quanh mắt xem mũi mũi nhìn tâm tự bận rộn làm việc, biết điều không đến quấy rầy.
Trước khi hồi kinh, Tô Thanh đến tìm Tuân Nguyệt Lâu nói lời cáo biệt, nhìn bóng dáng bạch y thanh nhã đứng bên cửa sổ, khó tránh khỏi có chút hoảng hốt. Cho tới nay, nàng vẫn luôn cảm thấy nam nhân này biểu đạt quá mức rõ ràng cho nên vô thức trốn tránh, nhưng giờ khắc này đến nói thẳng, lại chẳng biết tại sao trong lòng rất yên tĩnh.
"Xác định muốn đi kinh thành sao?" Tuân Nguyệt Lâu nhìn nàng, đôi mắt vẫn linh hoạt kì ảo như cũ tựa như có thể nhìn thấu lòng dạ con người.
Tô Thanh bị hắn nhìn như vậy, vô thức tránh né ánh mắt của hắn, đáp: "Xác định."
Tuân Nguyệt Lâu rũ mắt nhìn nàng rất lâu, nói: "Bảo trọng."
Vốn tưởng rằng sẽ có thiên ngôn vạn ngữ, đến cuối cùng chỉ nói được hai chữ, Tô Thanh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt hắn nhưng lúc này hắn cũng đã xoay người trở về phòng, chỉ còn lại bóng lưng thon dài rơi vào mắt, có cảm giác nói không nên lời. Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, cuối cùng chậm rãi phun ra hai chữ: "Cảm ơn."
Mấy lần mượn lực lượng của Cô Xạ Thành mới có được giờ khắc bình yên vô sự này, nàng biết rõ nam nhân này chẳng hề nhàn tản thích ý như vẻ bề ngoài, nhưng hắn coi trọng nàng cho nên không cầu hồi báo, không biết sao giờ phút này nàng rốt cuộc chỉ có thể nói được hai chữ để biểu đạt lòng cảm kích với hắn.
Tuân Nguyệt Lâu lẳng lặng đứng ở đó, trong lòng lập tức yên tĩnh lại, không biết qua
bao lâu, mới mở miệng nói: "Cũng đến lúc ta nên trở về."
Lời nói này cuối cùng lại thành lời từ biệt chấm hết.
Liễu Phương Hoa không có chỗ nào để đi, cuối cùng quyết định cùng Tuân Nguyệt Lâu đến Cô Xạ Thành, hai người đến đầu trấn thì mỗi người đi một ngả, Tô Thanh cùng Cố Uyên cùng lên xe ngựa, một đường trở về kinh thành.
Xuất phát cùng lúc nhưng tâm tình hoàn toàn bất đồng, lúc này Tô Thanh đang lười biếng nằm cạnh cửa sổ, vén rèm xe xem cảnh sắc bên ngoài, không có một chút kính sợ như trước kia, thần sắc không tập trung. Ánh mắt nhàn nhạt rơi vào người nam tử, nàng buồn ngủ ngáp một cái, cuối cùng co lại chui vào lòng Cố Uyên, cũng không nhìn thần sắc hắn thế nào liền ngủ ngon lành.
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Sau khi hồi vương phủ, Tô Thanh tự nhiên dời đến chỗ cách vách biệt viện của Cố Uyên. Nói là chuyển, kì thật bất quá là một bọc hành lý nhỏ, ngược lại Tô Mạc được an bài ở viện của Bộ Tiện Âm, lúc vào phủ còn nhận một tấm bảng, từ đó cũng trở thành người của Thập Tam đình.
Nói đến thân thế của Bộ Tiện Âm và Tô Mạc, điều tra đến cùng vẫn chẳng có chút manh mối nào, điều duy nhất có thể tin chắc là thân phận huynh đệ của hai người cùng một đoạn chuyện cũ từng trải qua lúc còn ở Liễu phủ trước khi mất trí nhớ. Tô Thanh suy nghĩ một chút, cho dù lưu luyến nhưng rốt cuộc vẫn phải để hắn nhận tổ quy tông, sửa lại họ.
Trong phòng xuân sắc kiều diễm, Tô Thanh lười biếng dựa vào người Cố Uyên, đầu ngón tay quấn quấn tà áo của hắn, cười như không cười nói: "Vương gia, rốt cuộc là từ khi nào ngươi biết rõ thân phận của ta?"
Cố Uyên đang cầm quyển sách trên tay, nghe vậy, ánh mắt chậm rãi nhìn nàng, nói: "Hôm ngươi vào phủ."
Sắc mặt Tô Thanh có chút khó coi: "Nếu đã biết rõ ta "bụng dạ khó lường", vì sao khi đó lại không đuổi ta đi mà để ta ở lại a."
Khóe môi Cố Uyên khẽ nhếch lên, đè cái tay không an phận của nàng lại: "Ta sợ phiền toái."
Tô Thanh cân nhắc một hồi, nhai kỹ hàm nghĩa trong lời nói của hắn, đôi mắt trợn to: "Ngươi biết là ai..."
Cố Uyên nhàn nhạt ngắt lời nàng: "Ta đã gặp hoàng thượng thỉnh chỉ tứ hôn, ngày mai sẽ có người tới tuyên thánh chỉ, lát nữa ra ngoài đặt mua chút quần áo, đỡ phải đến lúc đó tiếp chỉ lại mất lễ nghi."
Tô Thanh nghe vậy toàn thân chấn động, lời nghi vấn bên miệng liền nuốt trở vào, lập tức có chút luống cuống: "Thánh... thánh chỉ? Ta chưa từng tiếp nhận cái đó a!"
Đang nói chuyện nàng lưu ý thấy khóe môi Cố Uyên hiện lên ý cười, trên mặt lộ vẻ tức giận, cả người liền nhào tới. Cố Uyên không đoán được nàng sẽ đột nhiên làm khó dễ, trong lòng kinh ngạc đã bị nàng áp chế dưới thân, vừa ngẩng đầu, môi đã vững vàng khóa lại cùng nhau.
Tô Thanh vốn chỉ nhẹ nhàng mút lấy, dần dần thấy đối phương cắn trả, hai tay ôm eo nàng, liền bị kéo vào trong lòng.
Ánh nắng kiều diễm ngoài phòng chiếu vào thân thể hai người đang lưu luyến giao triền, nhưng thời điểm cái tay kia chậm rãi dời lên trên eo nàng, động tác của nàng hơi chậm lại, lấy tay đè tay hắn lại.
Nhớ tới mấy ngày trước người kia trong cơ thể hắn thỉnh thoảng lại chạy đến quấy rối, nàng ngước mắt nhìn hắn, tràn đầy cảnh giác: "Ngươi, là Cố Uyên?"
Bị nàng hỏi như vậy, ánh sáng lấp lóe trong đôi mắt kia liền đình trệ tại chỗ, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã kéo nàng qua, ôm ngang nàng đến bên cạnh giường, lời nói cực nhẹ: "Ngươi cứ nói đi?"
Đầu ngón tay hắn từ từ trượt vào, cởi ra một tà áo, liền nghe nữ tử cười nhẹ, hai tay đã vòng lên cổ hắn, đem cả thân thể hắn cùng ôm lên giường. Da thịt cọ xát lẫn nhau mang theo nồng nặc ái muội, rõ ràng không uống rượu nhưng trong lúc răng môi quấn quýt không hiểu sao lại có một loại men say, trong lúc vô tình, hai người hoàn toàn trầm luân trong đó không thể tự kiềm chế.
Xuân sắc vô biên, gió mát nhẹ thổi, cửa bị gió thổi khẽ đong đưa, ánh mặt trời chiếu vào có một phen phong vị.
Tình cảnh này cũng không phải ngày một ngày hai, bọn tỳ nữ cùng gã sai vặt lui tới cũng biết điều cách xa biệt viện mấy trượng, tới lui vội vàng, mở cửa cũng thủy chung không người nào dám nhìn bên trong một cái.