Khi Sehun đi về phía thang máy, anh có thể nghe thấy những tiếng thì thầm đằng sau mình.
"Đó không phải là luật sư Kang Sehun của Doguk sao?"
"Anh ta có liên quan đến vụ án này không? "Anh ấy làm gì ở đây vậy?"
"Tại sao anh ta lại ở đây?"...!"Có ai chụp được cảnh anh ta bước vào tòa nhà này không? Ảnh cả người ý."
Khi phát hiện ra Sehun, đám phóng viên đã cắm cọc bên ngoài phòng xử án thì thầm với nhau rồi bắt đầu vây xung quanh cơ thể gầy guộc của anh.
Đối với các công ty luật quy mô lớn, nguồn thu nhập chính của họ là từ việc tư vấn pháp lý cho các giao dịch của các tập đoàn chứ không phải từ những vụ kiện dân sự.
Trong các giao dịch của công ty, hai lĩnh vực tư vấn nổi bật nhất đi kèm với chi phí cao ngất ngưởng là tài chính và luật doanh nghiệp, tuy nhiên, hai lĩnh vực này khác nhau về mặt bản chất.
Cái trước cần tư duy logic mạnh mẽ trong khi cái sau yêu cầu sự linh hoạt.
Sehun rất xuất sắc trong việc xử lý cả hai lĩnh vực trên.
Hơn nữa, anh ấy rất xuất sắc trong tất cả các vụ kiện tụng.
Anh ấy luôn hạn chế tối đa việc tiếp xúc với giới truyền thông, nhưng mà chắc chắn rằng các phóng viên thường xuyên lui tới tòa án đều biết đến anh ấy.
Tài xế của Sehun tiến đến chỗ đám đông đang vây lấy Sehun.
Tuy nhiên, Sehun lại không vội lên xe ngay mà giơ tay ra hiệu cho tài xế đợi và lắng nghe hàng loạt câu hỏi dồn dập tuôn ra từ các phóng viên.
"Anh không phải là Kang Sehun của Doguk sao? Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh không nhận những vụ án hình sự bình thường đâu.
Điều gì đã đưa anh đến đây ngày hôm nay vậy?"
"Là do anh nhận thấy báo chí làm xấu vụ tái cơ cấu doanh nghiệp vừa rồi đúng không? Theo hiểu biết của tôi, những người lao động phải di dời đã tụ tập để phản đối công ty và Doguk, tố cáo hành động của anh!"
"Nếu không phải như vậy, anh có đang cố ý đẩy cao sự quan tâm của giới truyền thông không vào vụ này không? Nếu đúng như vậy, xin vui lòng cho chúng tôi biết điều này đã được bàn bạc trước với luật sư bào chữa chưa!"
Ngoại hình bắt mắt và cách nói chuyện sắc sảo của Sehun là miếng mồi hoàn hảo cho giới truyền thông.
Khi cần thiết, anh sẵn sàng quăng thức ăn cho bầy kền kền chết đói này.
Tuy nhiên, hôm nay không phải là một ngày như vậy.
Sehun, người từ nãy đến giờ kiên nhẫn lắng nghe từng câu từng chữ của đám phóng viên, vẫy tay một cách tao nhã yêu cầu sự im lặng, sau đó anh nói một cách trang trọng:
"Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề.
Lý do tôi đến thăm tòa án này là vì lý do cá nhân.
Tôi không đến đây thay mặt cho Doguk.
Nếu tôi bắt gặp bất kỳ bài báo nhảm nhí nào được phát hành, tôi sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa ra những hành động pháp lý chống lại các người.
Hết rồi.
Tôi không có ý kiến gì thêm, vì vậy xin vui lòng tránh sang một bên."
Sau câu trả lời ngắn gọn, anh ra hiệu cho tài xế của mình đến gần.
Chiếc xe đến và mở một con đường trong đám đông hỗn loạn.
Sehun đi ngang qua đám phóng viên và đứng trước cửa thang máy.
Cuối cùng, hai cửa thang máy mở ra và anh bước vào trong.
"Mr.
Kang, anh cứ vậy mà rời đi sao?"Anh làm ơn chia sẻ thêm chút thông tin được không? "
Anh phớt lờ những lời phỏng vấn tuyệt vọng dành cho mình và tự tay nhấn nút đóng thang máy.
Tinggg!
Ngay khi cánh cửa đóng lại, khuôn mặt lạnh lùng của anh ta sụp xuống vì khó chịu.
Sehun ghét nhất là sự quan tâm của người khác dành cho mình.
Ngoài ra, anh ta cũng cảm thấy ghê tởm những tiếng ồn ào không mang lại lợi ích gì cho anh, nó chỉ tổ đâm thủng màng nhĩ của anh ta mà thôi.
Thật không may, là hôm nay anh ta đã bị đám đông bu lấy, trái với ý muốn của anh ta.
"Mấy kẻ đó không thể điều chỉnh tông giọng như Do Yoonshin sao?" Sehun nói.
Khi nghe thấy câu nói đó, tài xế liền liếc Sehun và hỏi lại " Thưa ngài mới nói gì cơ ạ?"
"Hả? Tôi không biết mình đang nói gì nữa.
Không có gì đâu.
Cứ đi tiếp đi."
"Vâng thưa ngài."
Lẽ ra anh ta không nên đến đây.
Sehun cau có nhìn