"Nếu tôi nói rằng tôi không đồng ý thì sao?" Yoonshin hỏi.
"Cậu không thể hoàn thành nó?"
"Ý tôi không phải thế, nhưng mà anh không thể tham dự cuộc họp đó sao?"
Sehun không có lý nào lại không hiểu ý của câu hỏi được ngụy trang một cách ngây thơ như vậy được.
Lý do lớn nhất khiến Sehun không tham gia vào cuộc họp kiểm tra năng lực, mà chỉ nhận kết quả cuối cùng là vì hắn không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình vào thứ mà hắn thấy không có giá trị.
"Lịch làm việc của tôi lúc nào cũng cách nhau 10 phút đấy.
"Sehun trả lời.
"Tôi biết.
Tôi chỉ cần chút thời gian của anh thôi.
Sẽ không chiếm quá nhiều thời gian quý báu của anh đâu."
"Cậu dũng cảm thật hay chỉ là một tên hỗn xược vậy?"
"Tôi chỉ muốn cố hiểu phong cách làm việc của anh thôi.
Mặc dù anh luôn ở trong văn phòng nhưng anh luôn bận đến mức tôi khó có thể gặp mặt anh dù chỉ một lần."
Sehun nheo mắt, như thể hắn cố gắng nhìn sâu vào cổ áo đang thắt chặt gọn gàng của tên nhóc trước mặt.
"Cậu mất trí đúng không? Sao cậu dám?"
"Tôi không cố ý vượt quá giới hạn của mình và phán xét anh đâu.
Tôi muốn biết điều gì hấp dẫn anh, để tôi có thể làm việc như anh.
Tôi biết anh thấy tôi không vừa ý, nhưng vì tôi đã chọn làm việc ở đây và làm việc dưới quyền của anh, nên tôi muốn làm nó thật tốt."
"Cậu sẽ hối hận thôi.
Tôi là một người rất có chọn lựa.
Tôi sẽ không dễ dàng cho cậu điểm tốt đâu."
"Ai trong đời rồi cũng sẽ cảm thấy hối hận mà." Yoonshin ngụ ý rằng cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.
Cậu muốn bị đẩy vào chân tường như vậy thì Sehun, một gã đàn ông cố hữu xấu tính không có bất cứ lý do gì để từ chối dành cho chàng luật sư trẻ chút thời gian, coi như là giải trí đi.
Nhưng mà thái độ của Yoonshin cứ làm anh khó chịu mãi thôi.
Đối phương rõ ràng là đang phục tùng, quỳ gối trước mặt anh.
Nhưng không hiểu sao Sehun vẫn cảm nhận được sự ngay thẳng và bướng bỉnh từ tên nhóc Yoonshin.
Sehun thừa biết với tính cách đó của Yoonshin thì sẽ dễ dàng khiến anh nổi điên.
Sehun nghiến răng và di chuyển cánh tay một cách bốc đồng.
Những ngón tay dài và thẳng của hắn quấn quanh chiếc cà vạt của Yoonshin như móng vuốt.
Sau đó, anh kéo mạnh dải lụa và phần thân trên gầy guộc của người kia bị kéo về phía Sehun một cách bất lực.
"Ưmm...!Thưa ngài?" Yoonshin ngạc nhiên hỏi.
Nãy giờ khoảng cách của họ đã gần lắm rồi, nhưng rõ ràng là không đủ gần với Sehun.
Anh nhìn xuống Yoonshin đầy đe dọa, rồi cúi xuống, đưa mặt cả hai lại gần nhau.
Ánh mắt lạnh lùng bất động quan sát khuôn mặt sắc bén và phòng thủ của Yoonshin.
Sự căng thẳng lan đến eo khiến Yoonshin kinh ngạc, xanh cả mặt.
"Sao đột nhiên anh lại...? Tôi đã làm gì sai sao?"
Sehun không thèm đáp lời cậu, thay vào đó anh luồn ngón tay vào nút hẹp của cà vạt cậu chàng trước mặt rồi kéo nó xuống.
Nút thắt trên cổ Yoonshin đã được gỡ bỏ hoàn toàn.
Vẻ ngoài gọn gàng của cậu luật sư trẻ tuổi bỗng thay bằng vẻ lộn xộn.
Giờ mới thấy hài lòng hơn chút, Sehun liền ném chiêc cà vạt của cậu xuống sàn.
Yoonshin cuối cùng cũng nghe được câu trả lời của Sehun.
"Tại sao tôi lại cực kỳ không ưa cậu vậy nhỉ?"
Chẳng hiểu vì sao mà chính bản thân Sehun cũng chẳng biết lý do, thấy thế Yoonshin liền ngừng hỏi tiếp.
Yoonshin lo lắng nuốt nước bọt.
Cậu vuốt thẳng áo sơ mi và trả lời một cách điềm tĩnh: "Từ giờ trở đi, tôi sẽ cố gắng để anh thích một phần nào đó của tôi."
Yoonshin cảm thấy bụng mình quặn lại khi Sehun đứnng đó quan sát phản ứng bình tĩnh của cậu.
Sehun là kẻ có thể dễ dàng biết được những gì đang diễn ra trong tâm trí của đối phương.
Sau khi nghe hắn ta nói về lý tưởng và quỹ đạo