Yoonshin tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt người đối diện bằng ánh mắt sắc bén, cậu liền nghĩ ra 2 trường hợp:
Có lẽ anh ấy vẫn còn nhớ những gì đã xảy ra trong quá khứ?
Từ đầu Yoonshin cho rằng Sehun đã quên nhưng anh chưa bao giờ trực tiếp nói rằng anh ấy không nhớ.
Lần đầu hai người gặp gỡ cách đây là vài năm, Yoonshin đã khóc cạn nước mắt.
Sehun dựa vào tường và đứng cạnh Yoonshin khá lâu.
Họ thậm chí còn không biết tên của nhau.
Người đàn ông lớn tuổi hơn có lẽ cũng đoán được Yoonshin là con trai của luật sư Do dựa trên trang phục tang lễ mà cậu mặc, còn Yoonshin chỉ biết được tên của người kia là "Kang Sehun" khi cậu dọn dẹp những tờ báo cũ sau ngày hôm ấy.
Yoonshin đã rất sốc khi biết điều đó.
Yoonshin lo lắng nuốt khan, giấu đi sự hoang mang của mình.
Sau đó, theo phản xạ cậu nói bất cứ thứ gì đang hiện ra trong đầu của mình để đảo ngược bầu không khí kỳ lạ này.
"Tiền bối, khi còn học trường luật, tôi đã đọc một vụ án khi chuẩn bị cho phiên tòa giả định về tội liên quan đến quản lý kinh doanh.
Vụ đó nói về sơ suất nghề nghiệp của giám đốc điều hành tại một ngân hàng tiết kiệm.
Anh biết đấy, vụ đó khá tai tiếng vào khoảng năm năm trước...!Mọi người đều cho rằng giám đốc điều hành nhất định sẽ bị kết án tù, nhưng cuối cùng anh lại giảm án thành quản chế ".
Yoonshin vội vàng chuyển chủ đề và ngay sau đó, người đối diện dường như mất hứng thú với những vệt nước còn đọng trên mí mắt Yoonshin, anh lùi lại vài bước rồi dựa vào vách ngăn của bàn làm việc.
Sehun khẽ gật đầu.
Thở phào nhẹ nhõm, Yoonshin tiếp tục, "Tôi luôn tự hỏi.
Làm thế nào anh có thuyết phục được đối tác kinh doanh của ông ta, người đã trốn khỏi đất nước rồi mà vẫn quay trở lại hầu tòa? Tôi đã tìm hiểu kỹ và thấy rằng các công tố viên cho là đối tác kinh doanh của ông ta sẽ không bao giờ đến làm nhân chứng.
Nếu cô ấy làm chứng, thì lỗi kế toán nghiêm trọng của chính cô ấy sẽ bị đưa ra ánh sáng, và cô ta sẽ bị buộc tội thay vì giám đốc."
Sehun im lặng lắng nghe và biểu cảm của anh đã thay đổi một cách tinh tế.
Những ký ức về vụ án đó trải dài như một bức tranh toàn cảnh.
Cần phải có tài hùng biện phi thường hoặc kỹ năng thuyết phục tuyệt vời để thúc đẩy mọi người.
Điều thực sự hữu ích là phải nắm được điểm yếu của đối phương.
Người nào càng có nhiều thứ cần bảo vệ, người đó càng mạnh mẽ—nhưng mà đó cũng chính là điểm yếu của họ.
Ví dụ, gia đình, sự giàu có và danh tiếng—những thứ thuộc về bản chất đó chỉ đóng vai trò là con đường trong quá trình khai thác thông tin.
Sehun chưa từng có gia đình kể từ khi anh còn nhỏ.
Anh nghĩ rằng sẽ rất thuận tiện nếu anh ấy có của cải và danh tiếng, nên anh ấy không cảm thấy tuyệt vọng vì việc không có gia đình.
Anh ấy không có gì để mất, vì vậy đó là lý do tại sao anh ấy có thể tiến xa như ngày hôm nay.
Có lẽ anh không yêu bất cứ thứ gì để có thể leo lên đỉnh sự nghiệp như này hôm nay.
Nhưng điều đó đã tạo nên sự khác biệt gì cơ chứ? Người ta chỉ nhớ đến kết quả mà thôi.
"Tôi đã sử dụng cách mà những người như cậu sẽ không bao giờ sử dụng," Sehun trả lời.
Đó cũng là phương pháp mà Yoonshin phải học nếu muốn tiếp tục làm việc dưới quyền của Sehun.
Tuy nhiên, Sehun cảm thấy không cần phải nói nhiều như vậy.
"Anh đã đề nghị trả tiền cho anh ta? Đó có lẽ là cách dễ nhất," Yoon shin hỏi.
Sehun không trả lời, để phần còn