* * *Tí tách, tí tách.
Những giọt nước nhỏ xuống chiếc cằm nhẵn nhụi của cậu, rơi xuống bồn rửa mặt.
Yoonshin nhìn lại hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, viền mắt cậu đỏ ngầu.
"Dù sao thì cũng không một ai ở công ty gọi cậu bằng tên cả.
Tất cả họ đều gọi cậu là là kẻ có mối quan hệ cậu không biết sao."
Tất cả những gì Sehun nói với Yoonshin lúc đó chỉ là lời nói bóng gió.
Một đối tác có mức độ ảnh hưởng như Sehun có xu hướng cần sự trợ giúp từ một luật sư cấp dưới cho những vụ nhỏ, nhưng anh ta chưa bao giờ nói một lời nào về yêu cầu support từ cậu trong cả tháng.
Yoonshin không bị bỏ rơi vì cậu không thể làm việc.
Rất có thể là vì Sehun không chắc liệu Yoonshin có phải là người của Doguk hay không.
"Thảo nào anh ta cứ gọi mình là Năm tư thế này, Năm tư thế kia." Yoonshin cho rằng người đàn ông lớn tuổi hơn muốn làm tổn hại lòng tự trọng của cậu bằng cách cố tình sử dụng một biệt danh kỳ lạ thay vì gọi tên thật của cậu.
Tuy nhiên sự thật không phải như vậy—Sehun thực sự coi Yoonshin là một luật sư đã trôi dạt bên ngoài công ty trong bốn năm.
Điều đó khá nhục nhã đối với cậu.
Yoonshin đã cố gắng hết sức trong hai ngày qua để không khiến bản thân phải xấu hổ.
Cậu thực sự đã cố gắng.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn phải chịu đựng sự sỉ nhục không thể diễn tả được.
Cậu nghĩ mình cũng có một phần lỗi, nhưng ngay cả như vậy đi chăng nữa thì buổi test nhập môn của người kia vẫn quá tàn nhẫn đi.
Dư âm của việc Sehun nhẫn tâm vứt bỏ thành quả lao động của Yoonshin trong hai ngày vừa rồi cứ lởn vởn trong mắt cậu mãi không đi.
"Sadist," Yoonshin lầm bầm khi rút ra vài tờ khăn giấy lau khô tay.
Chẳng biết tại sao cậu lại nhớ đến khoảnh khắc Sehun lau đi sự ẩm ướt trên lông mi cậu rồi chuyển nó lên môi cậu.
Yoonshin chà xát khuôn mặt vô tội của mình một cách tàn nhẫn.
"Nếu anh ta nhìn thấu suy nghĩ của mình, thì anh ta đã có thể dễ dàng hướng dẫn mình ngay từ đầu.
Hay sở thích của anh ta là làm nhục mọi người vậy? Không có lẽ ngay từ đầu anh ta đã là một kẻ khốn nạn như vậy? Nhân cách của một người dù có rác rưởi như thế nào thì cũng phải có giới hạn chứ."
"Có lẽ là cả hai đấy?" một giọng nói khác xen vào.
Trong khi Yoonshin đang phân tâm bằng việc thô bạo xoa nắn khuôn mặt của mình thì ai đó đã bước đến và cậu chẳng hề nhận ra.
Ban đầu Yoonshin nghĩ rằng giọng nói du dương nhưng quen thuộc này rất dễ chịu, nhưng chỉ trong vài giây, suy nghĩ của cậu đã thay đổi 180 độ.
Cậu không nên nghe thấy giọng nói này tại đây và trong thời điểm này.
Chiếc cổ cứng đơ của cậu hầu như không thể quay lại đối mặt với nơi phát ra giọng nói.
Yoonshin nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Sehun với ống tay áo khoác được xắn lên đang tiến về phía bồn rửa.
Mình say rồi sao. Yoonshin tái xanh, và khuôn mặt cậu đầy những cảm xúc hỗn loạn.
Anh ta đã nghe được bao nhiêu?Sadist? Đồ cặn bã?
"Thật không may, tôi đã ở đây bắt đầu từ khi cậu nói sadist," Sehun vừa rửa đôi bàn tay dính đầy mực bút máy trả lời câu hỏi không thành tiếng của Yoonshin.
Yoonshin tái mặt không tin nổi và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người kia với sự kinh ngạc và buồn bã tột độ.
"Luật sư cao cấp, anh còn biết đọc cả suy nghĩ sao?"
(* thực ra bản Eng nó trans lúc bé gọi anh sẽ là là Senior Attorney - nên tui gg dịch nó ra là luật sư cao cấp- những ng có kinh nghiệm hành nghề ít nhất trên 8 năm, cũng k biết có đúng ko nữa, bạn nào học luật nếu biết từ nào hay hơn thì cho mình biết để mình sửa với nhé)
"Nếu tôi biết làm thế thì cuộc sống của tôi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Lau mặt nhẹ nhàng thôi.
Ngoại hình ưa nhìn của cậu là vũ khí mà cậu có thể sử dụng để làm lợi thế cho mình.
Tôi có thể sẽ sử dụng nó trong tương lai, vì vậy đừng lãng phí nó."
Yoonshin siết chặt chiếc khăn ướt rồi lau đi những giọt nước trên mặt mình.
Ngay sau đó, cậu lặng lẽ dán mắt lên người kia với vẻ mặt phức tạp.
Chắc hẳn Sehun sẽ cảm thấy không thoải mái với ánh nhìn đó, vì dù đã cố gắng phớt lờ Yoonshin từ nãy đến giờ