* Bản gốc từ tiếng anh của chap này là: "Adjournment" – During the Trial or Hearing (Đình (Hoãn) Tòa (đối với Phiên tòa hay Phiên xử đang diễn ra)): Nghỉ uống trà sáng hoặc ăn trưa hay trong lúc lập luận pháp lý.
Cũng có thể có nghĩa là khi phiên tòa hay thủ tục tố tụng được chuyển sang một ngày khác.
"Ưmm Luật sư Kang!"
"Nếu cậu định ở lại đây thì hãy bỏ ngay cái ánh mắt khinh thường đó đi.
Tôi cảm thấy thật tệ hại mỗi khi nhìn thấy chúng."
Đôi mắt của mình sao? Lời cảnh báo không chút báo trước này khiến Yoonshin khựng lại, cậu ngừng quằn quại và ho khan.
Cậu nhìn người đối diện với đôi mắt chết lặng, mặt đỏ bừng vì chưa thể hô hấp bình thường.
Sehun từ từ thả cậu nhóc kém tuổi hơn mình ra.
Gương mặt Sehun dần trở lại bình thường, và thay vì trách móc hành động quá khích của Sehun thì Yoonshin chỉ lẳng lặng đứng đó.
Nói chính xác hơn là cậu cảm thấy hỗn độn hết sức đến mức không thốt lên lời.
Trong bầu không khí tĩnh lặng ấy, Sehun nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trước.
Anh phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ấy:
"Tôi sẽ cho cậu vài ngày nghỉ.
Hãy suy nghĩ cẩn thận về những gì cậu muốn lấy từ tôi.
Cậu có thể chính thức ký hợp đồng với công ty sau mấy ngày nghỉ đó.
Tôi sẽ báo cho luật sư Song biết về việc này."
Bộp, bộp.
Chắc hẳn tay Sehun vẫn còn hơi ẩm khi anh vỗ nhẹ lên đôi vai cứng đờ của Yoonshin.
Rồi Sehun quay gót bỏ đi mà không hề ngoảnh lại.
Yoonshin dụi đầu vào bức tường đá cẩm thạch lạnh lẽo mà cậu vừa dựa vào rồi từ từ lấy lại nhịp thở.
Cậu đứng một mình trước khi quay đầu về phía chiếc gương phía bên trái.
Trông mặt mũi cậu vẫn còn tái mét.
"Hãy bỏ ngay cái sự khinh thường trong đôi mắt của cậu đi.
Tôi cảm thấy thật tệ hại mỗi khi nhìn thấy chúng."
Goethe nói rằng con người có xu hướng coi thường những gì người ta không thể hiểu được.
(*)
(*) (là một,,,,, người.
Ông được coi là một trong những vĩ nhân trong nền văn chương thế giới: https://vi.wikipedia.org/wiki/Johann_Wolfgang_von_Goethe)
Yoonshin không biết rằng cậu đã luôn nhìn Sehun theo một cách đặc biệt, khác với những người khác, và có lẽ Sehun đã đúng.
Cũng có thể Yoonshin đã luôn mang theo ánh nhìn đó kể từ ngày cậu bước chân vào công ty.
Không lý nào một luật sư dày dặn kinh nghiệm như anh ta lại không nắm bắt được điều đó.
Có phải người đàn ông kia đã đọc được sự khinh thường trong đôi mắt cậu suốt cả một tháng qua không?
Cậu có cảm giác rằng điều này là sự thật rồi.
"Cái cảm giác quái quỷ gì thế này?"
Dù Yoonshin có trưng ra ánh nhìn như thế nào đi chăng nữa, thì Sehun vẫn là người sai, đây là sự thật mà bản thân Sehun biết rất rõ.
Nhưng lạ lùng thay, Yoonshin lại cảm thấy bồn chồn hết sức vì cảm giác như chính mình đã hành hạ Sehun.
* * *
Có một câu nói như này:
Luật sư giỏi nhất là người không đưa vụ kiện đó ra xét xử.
Yoonshin cũng đồng ý với câu nói đó.
Cậu cảm thấy mình đã thành công khi hai vụ việc công cộng không thu phí mà cậu đang giải quyết trong hai tháng thử việc đã kết thúc với một thỏa thuận chung.
Nhưng cho dù cậu có quan tâm đến những vụ kiện của tầng lớp khốn khổ trong xã hội nhiều đến đâu đi chăng nữa thì cậu vẫn cảm thấy rằng việc ngừng nóng nảy là điều đúng đắn mà cậu phải làm kể từ bây giờ.
Đã hai tháng kể từ khi cậu bước chân vào công ty mà chẳng có một hướng dẫn cụ thể nào từ Sehun.
"Anh ta bảo mình hãy suy nghĩ.
Nhưng mình có thể nghĩ được cái quái gì nếu anh ta thậm chí còn không ló mặt ra gặp mình cơ chứ?" Yoonshin càu nhàu.
Yoonshin về cơ bản thì đã là một thành viên trong team của Sehun rồi, nhưng cậu chưa bao giờ có cơ hội hỗ trợ bất kỳ hồ sơ nào của Sehun trong 2 tháng nay.
Lần này cũng vậy, một vụ mới được gửi đến phòng của cậu ngay sau khi cậu giải quyết xong 2 vụ công cộng.
Và vụ này thì cũng là do các tiền bối khác trong team chuyển qua cho cậu chứ chẳng phải Sehun.
Giống như trước khi vào công ty, Yoonshin đã hy vọng sẽ tình cờ gặp gỡ với Sehun ở bãi đậu xe hoặc sảnh công ty vào buổi sáng nào đó trong tuần.
Thời gian tan sở của Sehun không nhất quán, nhưng anh ta đi làm rất đúng giờ, và khả năng chạm mặt là rất cao.
Nhưng chẳng hiểu sao cả hai cứ như là kẻ thù không đội trời chung