Yoonshin thở dài thườn thượt, luồng khí trong phổi vừa rời và những suy nghĩ vô ích bắt đầu tràn vào trong đầu cậu.
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mắt tràn ngập sự lo lắng.
Cậu không thể tưởng tượng làm thế nào mà những sự thật méo mó như vậy lại có thể được thu thập chỉ trong một thời gian ngắn như vậy.
Có một điều mà cậu chắc chắn rằng đó không phải là công việc chỉ có 1 người làm.
Sehun luôn nắm quyền kiểm soát những thứ như thế này—những thứ có thể chôn sống hoàn toàn một con người.
Chồng chị Ikyung- gã khốn đó có lẽ còn nhiều khuyết điểm hơn thế này, Yoonshin nghĩ.
Tập đoàn Soohan không phải là một công ty minh bạch trong những hoạt động kinh doanh của họ.
Yoonshin có linh cảm rằng Soohan Holdings, công ty mà anh rể của cậu đang điều hành cũng như thế.
Cậu nhớ lại rằng đó là một trong những lý do tại sao những người lớn trong gia đình đó rất quả quyết và sẵn sàng trở thành rể của cha Yoonshin, bởi ông là người có hình ảnh tốt và trong sạch trước công chúng.
Cha cậu không hề mù quáng trước những thứ như thế này.
Ông đã nghỉ hưu và rời bỏ vị trí của mình ngay sau cuộc hôn nhân của chị gái cậu, rồi ông ném mình vào các vụ án công cộng miễn phí vì mục đích xã hội tại Jaeya.
Ông đã nghĩ rằng nếu tầm ảnh hưởng của ông giảm đi thì bên thông gia sẽ không thể lợi dụng và làm khó dễ cho đôi bên được.
Sau lần gặp gỡ với chị gái cách đây vài ngày, Yoonshin không hề nhận được tin tức gì từ cô ấy.
Cậu cũng không đủ can đảm để để lại lời nhắn cho chị mình.
Cậu muốn tìm cách cùng cô vượt qua điều này.
Yoonshin cực kỳ mong có thể giúp đỡ chị, nhưng cậu lại chẳng thể làm gì trong thời điểm này.
Như Sehun đã từng nói, Yoonshin rất giỏi trong việc biết vị trí mà mình đang đứng ở đâu.
Cậu hoàn toàn hiểu rằng nếu cậu cố chấp nhảy vào cuộc chiến một cách liều lĩnh với quyết tâm là ân huệ duy nhất của mình, thì chính cậu có thể khiến tình hình của chị gái mình trở nên tồi tệ hơn, vì vậy cậu không thể làm bất cứ điều gì cả.
Có lẽ cậu sẽ tìm ra cách gì đó nếu cậu được biết chi tiết về tình hình của IKyung.
Nhưng với một cô gái phòng thủ như IKyung thì có vẻ cô sẽ không bao giờ nói cho em trai của mình rằng đã có chuyện gì xảy ra với cô.
"Chị ấy nên nói cho mình biết đầu đuôi mọi chuyện như thế nào chứ." Yoonshin cảm thấy bất lực đau khổ vì không thể làm gì được vào lúc này.
Cảm giác thất bại đan xen với cảm giác khó chịu cứ thế len lỏi vào đầu óc thân hình mảnh mai kia.
Cậu càng cảm thấy bất an hơn khi nhớ lại khuôn mặt méo xệch của Ikyung.
Chị ấy nói rằng đây sẽ là một cuộc chiến lâu dài, vì vậy không có cách nào khác ngoài việc thu thập chứng cứ và đợi đến thời cơ.
Hiện tại cậu vẫn cần phải làm việc để tồn tại lại Doguk.
Đây chính là bước đầu tiên để bảo vệ cô và cả Yoonshin.
* * *
Yoonshin bước ra khỏi phòng nghỉ, cậu đứng trước cửa sổ hướng ra bên ngoài.
Trời đã nhập nhoạng tối.
Đây có thể là khoảng thời gian đen tối nhất trước khi đèn điện sáng dần lên, nên cảm giác ám ảnh hơn một chút so với những thời điểm khác trong đêm.
Thật đáng ngại khi nhìn thấy bầu không khí bị nhuộm đen như vậy.
Yoonshin cảm thấy ớn lạnh hơn vì một nửa văn phòng trên tầng của cậu đã không còn ai ở lại.
Rất nhiều ánh sáng lóe ra từ những tòa nhà chọc trời từ tầm nhìn của Yoonshin, chúng lấp lánh giống như tòa nhà của công ty này.
Cậu tự hỏi tại sao mọi người lại làm việc chăm chỉ như vậy nhỉ.
Cậu cũng muốn biết mình đang làm cái quái gì mà giờ này còn đứng ở đây.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy hoàn cảnh của mình mong manh và bấp bênh đến thế.
Yoonshin không những không