Sehun nhận ra trong muộn màng rằng bản thân đã xông thẳng vào phòng mà chẳng hề suy nghĩ khi thấy Yoonshin bị xốc cổ áo, Sehun bật ra một tràng cười trống rỗng.
Điều này chưa bao giờ xảy ra trong suốt cuộc đời anh.
Anh vặn lại Yoonshin, cậu đang đợi câu trả lời của anh.
"Mặc kệ cho cậu suýt bị đánh đập?"
"Tôi chưa bị đánh ạ.
Với lại anh đã đưa ra cảnh cáo rồi nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu ạ.
Sự giúp đỡ của anh đã đủ cho tôi rồi.
Tôi có thể làm được ạ."
Khuôn mặt Sehun lúc này mơ hồ khó hiểu, rồi anh vỗ mạnh vào vai Yoonshin.
Anh dường như đã xích lại cậu hơn nhờ sự tiếp xúc có vẻ hơi thô bạo của mình.
Sau đó, anh lườm gã luật sư kia, hắn ta đang lo lắng và không biết phải làm gì.
Anh trừng mắt nhìn ông ta thật lâu trước khi rời khỏi phòng họp và không ngoái đầu lại.
Người đàn ông trung niên cung kính cúi đầu rồi thở dài.
Khi rời khỏi phòng, anh bực bội dậm chân hướng về văn phòng của mình.
Thư ký Tak muốn đi theo nhưng nhanh chóng dừng lại khi quan sát thấy khuôn mặt của Sehun khác hẳn mọi khi.
Cậu chỉ có thể nhìn xuống chiếc cốc bị bỏ lại.
Yoonshin theo Sehun ra khỏi phòng, tấm lưng mảnh khảnh của cậu đuổi theo người phía trước rồi cậu nói to: "Cảm ơn anh! Tôi sẽ kết thúc mọi thứ thật tốt ạ.
Hãy chăm sóc bản thân anh nhé ạ.
Đừng để bị ốm—...!Luật sư Kang!"
Mặc dù ở trong phạm vi mà anh có thể nghe thấy, nhưng Sehun không trả lời.
Anh dậm chân và biến mất.
Thư ký Tak liền hỏi: "Luật sư Kang đã nói rằng anh ấy bị ôm hả?"
"Có vẻ như tình trạng của anh ấy không được tốt mấy gày gần đây ạ.
Anh ấy nói là bị đau đầu.
Tôi không biết liệu anh ấy đã uống thuốc giảm đau hay chưa nữa."
"Có phải anh ấy nói là bị đau ở cổ không?"
"Vâng, và anh ấy đã yêu cầu lấy thuốc ạ.
Vì anh không biết nên chắc anh ấy đã không uống đâu.
Không biết anh ấy đã ổn chưa."
Đôi mắt thân thiện và chân thành của thư ký Tak như xuyên thấu Yoonshin.
Sau đó, anh cười hiền lành và lắc đầu, biểu thị không cần phải lo lắng.
Yoonshin cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút và hỏi, "Chà, vậy thì tốt rồi ạ, nhưng mà anh ấy có nói gì về tôi không ạ? Hình như anh ấy đã quan sát những gì tôi làm trong căn phòng kia có đúng không ạ?"
"Đầu tiên thì tôi nghĩ cậu đã đáp ứng các tiêu chuẩn của anh ấy rồi đó.
Cậu có thể coi những gì vừa xảy ra là một ngoại lệ."
"Tạ Ơn Chúa.
Thực ra thì vị luật sư kia đã coi thường tôi vì tôi không có nhiều năm kinh nghiệm, nên cuộc đàm phán của chúng tôi chẳng đi đến đâu.
Tôi bắt đầu chọc tức ông ấy một chút nên ông ấy đã làm như vậy.
Dù sao đi nữa thì tôi nghĩ phần còn lại sẽ diễn ra suôn sẻ vì luật sư Kang đã giúp đỡ ạ.
Tôi sẽ cố gắng đến cùng!"
"Cậu đã lấy được nhiều thứ từ Luật sư Kang chỉ trong vài tháng, còn nhiều hơn so với những gì tôi quan sát được trong vài năm đấy."
"Anh nói gì thế, tại sao lại vậy ạ?"
"Đúng như tôi đã nói đó.
Cậu là một kiểu người mà anh ấy chưa từng gặp qua, vì vậy anh ấy không biết nên làm thế nào với cậu.
Thực sự, điều này khiến tôi rất vui.
Hãy làm việc tại công ty của chúng tôi lâu vào nhé, được chứ?"
Yoonshin bắt gặp ánh mắt tươi tỉnh của Thư ký Tak trước khi anh bỏ đi mà không giải thích gì thêm.
Yoonshin nghiêng đầu bối rối.
Chỉ còn lại một mình trong sảnh, ánh mắt của Yoonshin lại không tự chủ mà dừng lại ở văn phòng của Sehun.
Khi cậu nghĩ lại những gì Sehun vừa nói trong phòng họp A,