"Ưmm..." Yoonshin nao núng và phát ra một tiếng lầm bầm.
Cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng mí mắt của mình lại nhạy cảm đến thế, nên khi phát ra âm thanh đó, cậu cảm thấy thật ngớ ngẩn và lo lắng.
Cậu nhắm nghiền đôi mắt xấu hổ của mình trước khi mở ra lần nữa, chỉ để nghe những lời của Sehun - kẻ vừa khiến cậu rơi vào hỗn loạn.
"Tại sao cậu lại run lên như vậy? Tôi sẽ là người hiểu lầm cậu đấy."
"Tại sao anh lại làm thế với tôi? Tôi chỉ muốn biết tại sao mình phải chịu đựng như thế này ạ." Yoonshin thắc mắc.
"Bởi vì tôi thích thế."
"Không có lý do nào tốt hơn, quan trọng hơn sao...?"
Sehun chen vào "Tôi luôn dừng lại ở việc chạm vào cậu.
Tôi có thể ngó lơ cậu nhưng tôi không thể làm điều đó mỗi khi tôi nhìn thấy cậu.
Tôi thực sự ghét cái cảm giác khó chịu, không thể giải thích được này."
Quan hệ nhân quả.
Sehun rất thích những tình huống có nguyên nhân rõ ràng.
Nó chỉ ra trách nhiệm pháp lý cho những người trong tình huống đó.
Nhưng những chuyện liên tục xảy ra giữa anh và Yoonshin dường như không có nguyên nhân rõ ràng, nó khiến Sehun không khỏi bực mình.
Sự xuất hiện của Yoonshin đã tạo nên sự bất thường trong cấu trúc cuộc sống của Sehun.
"Tôi rất xin lỗi ạ.
Nhưng nếu anh ghét tôi đến mức đó, không phải đơn giản nhất là đừng chạm vào tôi sao?"
"Nếu tôi có thể thì tôi đã làm điều đó rồi." Khi Sehun nói rằng anh ấy không thể kiềm chế được điều ấy, thì có nghĩa đây không phải là vấn đề tiếp xúc cơ thể đơn giản, và Yoonshin có thể cảm nhận được điều đó.
Sehun dường như đang dành một phần cảm xúc của mình cho Yoonshin.
Khi họ tiếp tục va vào nhau, Yoonshin cảm thấy như cả hai đang bước vào lãnh thổ của đối phương.
Mặc dù cả hai không chia sẻ những suy nghĩ sâu thẳm nhất của mình, nhưng dường như cả hai đã hòa vào nhau và không có cách nào để vượt qua nó.
Sehun chăm chú nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo của Yoonshin, rồi anh lướt mắt xuống dịu dàng như một giọt nước chạy dọc theo khuôn mặt của chàng trai trẻ.
Ánh mắt anh rơi vào xấp tài liệu ghi tiền lệ ly hôn" mà những ngón tay mảnh mai của Yoonshin đang nắm chặt.
"Sao cũng được—hãy kết thúc cuộc trò chuyện đó ở đây đi.
Cậu đến đây để mượn cái đó à?"
Cảm nhận được ánh mắt của Sehun, Yoonshin liếc nhìn trang bìa và gật đầu.
"Ồ, vâng ạ.
Tôi nghĩ rằng mình cần đọc nó.
Việc đọc các tiền lệ sẽ giúp ích khi đầu óc tôi hỗn loạn ạ."
"Cậu sắp ly hôn à?"
"Tôi còn chưa kết hôn.
Anh không hề quan tâm chút nào về tôi đến vậy sao ạ?"
"Ngay cả khi tôi quan tâm đến cậu thì cậu nghĩ mình có thể cáng đáng được tôi không? Tôi rất cố chấp đấy.
Tôi sẽ làm đảo lộn toàn bộ cuộc sống của cậu."
"Tôi chưa từng nhận được sự quan tâm như thế từ anh, nên tôi không biết ạ.
Nhưng, uh...!anh có thể buông tôi ra được không? Đau quá," Yoonshin tuyệt vọng hỏi.
Sehun nhìn chằm chằm vào cổ tay của chàng trai trẻ hơn như thể anh vừa mới để ý đến nó.
Suy nghĩ của anh trở nên mơ hồ khi anh cúi xuống.
Có lẽ là bởi vì khoảng cách của bọn họ quá gần, cũng có thể là bởi vì cơ thể đối phương truyền đến một loại mùi thơm ngào ngạt, nó khiến Yoonshin cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.
Đôi vai cậu trở nên cứng đờ.
Cậu không quen với những cảm giác như vậy—khi Yoonshin cố vùng vẫy, Sehun đã thả tay cậu ra.
Cậu cảm thấy hơi thất vọng khi người kia buông tay quá dễ dàng.
Cậu nhìn xuống vết hằn đỏ trên cổ tay mình trước khi ngước lên nhìn Sehun.
Trước khi cậu kịp nhận ra thì Sehun đã lùi lại hai bước, dựa vào giá sách đối diện và đối mặt với Yoonshin.
"Tiền hòa giải là bao nhiêu? Tại sao cậu không báo cáo với tôi?"
"Tôi đã định báo cáo khi đã có tất cả các tài liệu theo thứ tự ạ.
Nó