Nếu Sehun thắng kiện thì anh sẽ chỉ kiếm được một chút lợi nhuận và chút danh tiếng trên bản tin mà thôi, mà hai cái đó Sehun lại chẳng thiếu.
Yoonshin sẽ phải thuyết phục anh bằng thứ mà Sehun không có, nhưng cậu lại chẳng biết thứ mà người kia muốn là gì lúc này.
Yoonshin có chút nghi ngờ rằng có khi nào điều mà anh muốn là cậu không, dù đã từng bối rối nhận nụ hôn gián tiếp qua chiếc cà vạt đi chăng nữa thì người kia trông vẫn rất lạnh lùng với cậu.
"Đừng nói với bất cứ ai.
Em hiểu chưa?" Yoonshin nhớ lại lời cảnh báo của chị gái mình, điều này khiến cậu cảm thấy rủi ro nếu cứ thế cho Sehun biết mà không có thứ gì đáng giá trong tay, vì Sehun có thể sẽ đứng về phía Soohan.
Yoonshin đóng cửa sổ và vô thức liếc nhìn cuốn sách trên kệ của mình.
Cuốn Những kỳ vọng lớn lao.
Sau khi quan sát phiên tòa của Yoonshin, Sehun đã khai quật được điều gì từ câu trích dẫn mà cậu đã sử dụng trong cuốn sách đó nhỉ?
Nhân vật chính, Pip, là một người lao động nghèo, anh ta bỗng nhận được một núi tài sản kếch xù và đổi đời khi gia nhập giới thượng lưu.
Trong quá trình đó, anh ta dần dần hiểu ra điều gì mới thực sự quan trọng.
Giá trị quan trọng nhất không phải là vàng, đó là ánh sáng của cuộc sống.
Yoonshin lật cuốn sách đến một trang mà cậu đã dán giấy noted.
Một dòng tự sự của Dickens lọt vào tầm nhìn của cậu.
"Tôi không biết...!rằng nghĩ đến ai đó cũng chính là đặt kỳ vọng vào người ấy, bạn thân mến....Suy nghĩ là điều đơn giản nhất rồi...!Còn gì dễ hơn thế không?"
Phần này khiến cậu nhớ đến việc tâm trí của mình lúc nào cũng hướng về Sehun.
Sau khi lật qua mặt sau, cậu tìm thấy trang mà mình đã note lại vì cậu nghĩ rằng nó mô tả Sehun một cách thật hoàn hảo.
"...Tôi cũng có trái tim, nó có thể bị xuyên qua bằng dao hay nòng súng, tôi không nghi ngờ gì nữa...!Nhưng bạn hiểu ý tôi mà.
Nó chẳng hề dịu dàng - không cảm thông -không tình cảm - tất cả đều là vô nghĩa."
"Do Yoonshin."
Sehun đã muốn nói gì với cậu khi anh gọi tên cậu bằng cái giọng quyến rũ của mình?
Yoonshin đóng bìa sách lại và đặt nó trở lại chỗ cũ.
Cậu uể oải cúi người về phía trước rồi áp má vào tấm bảo vệ bàn để làm mát đôi má đang bắt đầu nóng bừng lên vì ý nghĩ về người đàn ông kia.
Yoonshin liếc nhìn điện thoại, nhưng chiếc máy nhỏ bằng lòng bàn tay vẫn không đổ chuông.
* * *
Sau khi đỗ xe trước cổng lớn, Yoonshin mở cửa cho người bên kia.
Người phụ nữ cẩn thận đặt chân xuống đất rồi nhấn chuông cửa.
Cô chào tạm biệt Yoonshin một cách lịch sự, "Cảm ơn anh đã chở tôi về.
Anh đi về cẩn thận nhé."
Yoonshin im lặng gật đầu với cô, còn cô thì cười ngượng ngùng nhìn cậu.
Cậu nhìn theo cho đến khi cô khuất dạng sau cổng nhà rồi mới quay sang ghế lái.
Sau đó, người phụ nữ bất ngờ quay lại và nắm lấy tay Yoonshin.
"luật sư Do, anh không hẹn tôi vào một ngày khác