Dù sao thì anh cũng sẽ đến đây, nhưng mà chí ít thì anh ta cũng có thể nói điều ấy một cách tử tế hơn chút có được không? Yoonshin nghĩ rồi tự cười thầm vì đã quen với người đàn ông cáu kỉnh này.
"Anh đúng là đồ xấu tính.
Là do tôi đang phân vân có nên tiến về phía anh hay không, nên anh phải cảm thấy may mắn đó." Yoonshin gõ ngón tay lên màn hình, sau đó đi đến quầy.
Những bước chân của cậu nhẹ nhàng như mùa xuân.
Một nụ cười xinh đẹp hiện lên khuôn mặt Yoonshin khi cậu gọi đồ uống cho Sehun.
* * *
Sehun ra khỏi thang máy với bộ quần áo giản dị, anh kiểm tra đồng hồ đeo tay.
Anh chính là người bảo đối phương đợi 1 tiếng, nhưng chính anh lại là người không thể ngồi yên mà lao ra khỏi nhà chỉ sau vài phút.
Sau khi men theo con đường mà anh hay lui tới khi có nhiều điều phải suy nghĩ, anh thấy Yoonshin đang ngồi ở chiếc bàn dọc cửa sổ như lần trước.
Điều khác biệt so với trước đây là thay vì cặm cụi làm việc, cậu lại đang trầm ngâm suy nghĩ.
Khi anh đến gần Yoonshin, cậu nhảy khỏi chỗ ngồi để chào Sehun, có lẽ là sớm hơn cậu dự kiến.
Khi nhìn thấy nụ cười ngây thơ đó, Sehun cảm thấy bên trong lồng ngực mình như thắt lại.
Cố nén lại sự khó chịu của mình, anh đi vòng qua cửa kính rồi bước vào quán cà phê.
Chắc hẳn Yoonshin đã gọi đồ uống cho Sehun trước vì cậu đã lấy nó từ quầy và vẫy tay với Sehun.
Yoonshin tươi tỉnh nói, "Của anh đây ạ.
Tôi đã cho thêm cà phê vì hình như anh thích vị đắng."
Sehun nhìn chằm chằm vào Yoonshin cậu đặt cà phê lên bàn trước khi ngồi xuống.
Yoonshin nói "Anh đến sớm hơn tôi tưởng."
"Cậu có thể đợi nếu muốn.
Cậu có muốn làm điều đó không?"
Yoonshin cạn lời, cậu nhìn chằm chằm vào Sehun, rồi quay lưng đi hơi giận dỗi.
Sau đó, Yoonshin nhấp một ngụm từ đồ uống đã lạnh của mình.
Cửa sổ trong suốt phản chiếu hình ảnh của hai người đàn ông.
Yoonshin mặc vest chỉnh tề trong khi Sehun mặc áo len dệt kim dày—họ trái ngược với nhau.
Một khoảng im lặng khác lại trôi qua giữa cả hai trước khi Yoonshin chủ động cắt ngang nó.
"Đang là mùa đông mà anh mặt mỏng manh