"Tôi á? Tôi sẽ không khóc đâu ạ." Yoonshin sờ lên gương mặt của mình.
Không giống như Sehun nói, Yoonshin không cảm thấy mặt mình có nước mắt.
Nhưng mà tại sao tầm nhìn của cậu lai có vẻ hơi nhòe đi vậy nhỉ? Cậu cảm thấy bị tổn thương khi Sehun đã đẩy cậu ra và lùi lại như thể cậu là bệnh dịch hạch vậy.
Mới hôm trước, Yoonshin còn nghĩ rằng Sehun nghĩ gì về cậu cũng không quan trọng.
Nhưng tại sao bây giờ cậu lại bực bội như vậy? Khuôn mặt Yoonshin hiện rõ những cảm xúc tồi tệ của cậu lúc này.
Sau một vài lần cố gắng nắm lấy người kia nhưng không được đáp trả, cuối cùng cũng buông thõng hai tay vô lực.
"Là vì anh cứ đẩy tôi ra xa.
Anh có thể nghĩ rằng tôi là kẻ không có chính kiến mạnh mẽ, nhưng tôi cũng biết tổn thương đấy ạ."
"Đó là lý do tại sao cậu bày ra khuôn mặt đó sao? Cậu mong tôi tin vào điều ấy sao?
"Tôi đâu thể thay đổi sự thật cơ chứ."
"..."
"Tại sao tôi lại hành động như này vậy nhỉ? Tôi cứ luôn nghĩ về cảm xúc của anh.
Anh sẽ tiếp tục từ chối tôi đúng không?
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đã có người đang đi ngang qua khu trò chơi điện tử nên Sehun đã nắm lấy tay Yoonshin và kéo cậu đến một nơi vắng vẻ hơn.
Dưới bóng tối, hai người vẫn nắm lấy tay nhau.
Yoonshin không kịp phản ứng, cậu cứ lo rằng người kia sẽ đẩy cậu ra một lần nữa, mặc dù lần này Sehun đã chủ động nắm lấy tay cậu.
Theo phản xạ cậu định buông ra, nhưng Sehun đã ngăn lại bằng cách kéo lấy cậu mạnh hơn.
Không những thế, những ngón tay của anh còn đan lấy tay cậu, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai.
"Anh làm gì...?" Yoonshin định hỏi.
Ngay lập tức, Sehun thả tay ra và vòng ra sau đầu Yoonshin.
Anh đặt tay còn lại lên lưng Yoonshin, kéo cậu lại gần anh hơn.
Cơ thể họ áp sát vào nhau.
Áo khoác của Yoonshin kêu sột soạt khi chạm vài áo len của Sehun.
Cả hai đều có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương.
Yoonshin nhận ra Sehun đang tự nguyện ôm lấy cậu.
Yoonshin đã cần những khoảnh khắc như thế này biết bao— khoảnh khắc có người nào đó an ủi cậu bằng hơi ấm của họ.
Từ lúc gặp chị gái trước cửa nhà cho đến bây giờ, Yoonshin luôn cảm thấy vô cùng đau khổ và sợ hãi.
Mặc dù đối với một số người điều đó quá tầm thường, không có gì đáng lo lắng nhưng với Yoonshin thì không.
Ikyung là gia đình duy nhất còn lại của cậu trên thế gian này.
Các con của chị cũng không thể thay thế cho