Cảm tưởng như ba phút trôi qua trong sự lặng im.
Có thể là chưa đến ba phút nhưng Yoonshin cảm thấy nó dài như thế.
Khi cậu đang cân nhắc nên làm gì tiếp theo, thì Sehun đã lên tiếng trước: "Tôi tự hỏi tại sao Giám đốc Do Ikyung lại đưa cậu đến chỗ tôi."
Yoonshin cảm thấy nhẹ nhõm vì sự im lặng đã được phá vỡ, rồi cậu trả lời: "Lý do của chị ấy là muốn tôi độc lập về tài chính."
Từ trước đến nay, Yoonshin vẫn luôn sẵn sàng tư vấn pháp lý miễn phí và phí dịch vụ của cậu chỉ yêu cầu ở mức tối thiểu, vì vậy thu nhập của cậu khá thấp.
Tuy nhiên, mẹ của cậu đã để lại một số tài sản thừa kế đáng kể sau khi bà qua đời sau khi sinh cậu, vì vậy Yoonshin không quá đặt nặng vấn đề tài chính.
Chị gái của cậu cũng cho em trai mình một ngôi nhà và một chiếc xe hơi đủ dùng, vì vậy Yooshin càng có ít lý do để lao vào vòng xoáy của đồng tiền hơn.
Sehun dường như cũng đã đoán ra được điều đó.
"Tôi cũng đoán được."
"Tôi nghĩ rằng có thể lý do nữa là do cha tôi.
Ông ấy cũng là một luật sư, vào những năm cuối đời, ông đã dành toàn bộ thời gian của mình để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn ở những vùng nông thôn.
Sau đó, ông đã qua đời vì lao lực."
Điểm chung duy nhất giữa hai người là bố của Yoonshin.
Cách đây rất lâu, vào ngày ba cậu mất, họ đã gặp nhau tại đám tang của ông.
Yoonshin mơ hồ nhớ lại khoảnh khắc đó mỗi khi thỉnh thoảng nhìn thấy Sehun trên bản tin.
Nhưng cũng chỉ có vậy.
Khoảnh khắc họ gặp nhau quá ngắn ngủi nên cũng chẳng còn rõ.
Yoonshin nghĩ thầm, không biết liệu Sehun có nhớ ra cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của họ hay không.
Cảm thấy có chút khó xử, cậu ngừng nói và nhìn chằm chằm vào người kia.
Anh nói: "Tôi cũng biết rõ điều đó.
Xin gửi lời chia buồn của tôi."
Yoonshin lo lắng không biết gã bóng bẩy kia sẽ nói gì, và cậu cảm thấy anh ta có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chờ đợi câu trả lời của Sehun, cậu đã ước rằng Sehun sẽ quên đi hình dáng xấu hổ của cậu ngày hôm đó.
Nhưng khi thấy anh thực sự không nhớ thì Yoonshin lại cảm thấy hơi thất vọng, cũng chẳng biết tại sao nữa.
Cũng đúng thôi, chuyện quá khứ đã qua lâu như vậy rồi.
Hơn nữa Sehun gặp vô số khách hàng mỗi năm, anh có cả tá hồ sơ cần giải quyết và cả những vị khách quan trọng hơn để ghi nhớ mà.
Một kẻ như Sehun sẽ nhanh chóng quên đi những việc như vậy thôi.
Yoonshin giấu đi sự thất vọng và lạnh lùng trả lời bằng đôi môi ửng đỏ.
"Có lẽ chị ấy sợ rằng tôi sẽ có kết thúc giống như cha.
Nên chị ấy muốn tôi nhìn thẳng vào thực tế.
Ắt hẳn chị ấy đã cảm thấy rằng con đường theo đuổi lý tưởng của tôi thật bấp bênh.
Có lẽ anh là người thực tế nhất mà chị tôi ấy biết."
"Cậu có thấy bản thân mình là một người không thực tế không?"
"Có lẽ ở một mức độ nào đó, nhưng không phải là tôi không có chút nào thực tế cả." Yoonshin hiểu rõ vị trí của mình và biết rõ đối phương hơn Sehun tưởng.
Sehun cảm thấy không thoải mái nhưng lại thích thú với tình huống này.
Nhưng ngay sau đó, Sehun đã xóa bỏ cảm xúc của mình rồi nói với giọng điềm tĩnh như thường lệ,
"Có ba điều mà tôi chưa bao giờ làm trong vài năm qua: các vụ án công (pro bono files), vụ án hình sự của khách hàng bình thường và tất cả các công việc tình nguyện của công ty này.
Cậu sẽ thay tôi làm những việc đó trong thời gian cậu ở đây."
Có lẽ đây là một lời đề nghị mà cậu không ngờ đến vì đôi mắt cậu bỗng lấp lánh khi nghe Sehun nói vậy.
Sehun không bỏ lỡ khoảnh khắc ấy.
Yoonshin trông tươi sáng, và sẵn sàng làm công việc mà bản thân Sehun không muốn làm.
Quả đúng như dự đoán, tư tưởng của họ trong công việc không hề hợp nhau.
"Tôi có thể làm những việc ấy thật tốt.
Tôi khá thành thạo trong việc am hiểu nạn nhân."
"Tôi không cần cộng sự với một tài năng vô dụng như thế.
Tôi cũng không có sở thích vừa làm việc vừa phải phục vụ một cậu chủ trẻ của gia đình giàu có nào đó đâu.
Cậu không có hồ sơ vụ án nào tốt hơn