Phải!cô nên nghe theo Phong Tranh cho dù có không tin Đoàn Thiếu Dương!
Trời cũng đã lạnh dù mặc áo ấm nhưng trong lòng cũng không ấm lên nổi….
"Tin tin"…đang đưa thức ăn lên miệng Vương Thừa Nhi thấy tin nhắn đến "em trai cô đang ở trong tay tôi,im lặng và đến một mình,nếu không nó sẽ giống mẹ cô"
Một số lạ,một tấm hình em cô đang bị trói!!!trong lòng cô nóng như lửa đốt!kẻ thù!phải chính là kẻ thù mới giở thủ đoạn này và biết mẹ cô chết đau đớn như thế nào…cô đứng bật dậy bấm số gọi cho Vương Thừa Định nhưng đáp lại chỉ là tiếng tút tút….
"Em sao vậy?có chuyện gì à" cô không để ý lời Phong Tranh nói
Cô nhấn số gọi cho số lạ thì không thấy nhấc máy…một tin nhắn nữa là địa điểm cần đến…làm sao đây rõ ràng có người muốn hại cô nên mới ở trong bóng tối giở trò và rõ ràng là hắn nắm rõ cô trong lòng bàn tay
"Tranh!anh có thể đưa tôi đến một nơi không?"
"Uhm "cả hai đi thẳng ra xe rất nhanh,Vương Thừa Nhi cho dừng xe gần ở địa điểm cô nhận được,cô không dám để Phong Tranh đi cùng …cô sợ hung thủ sẽ ra tay với Định
Phong Tranh thấy Vương Thừa Nhi khả nghi nên cũng lén lúc gọi cho Đoàn Thiếu Dương…cô bắt taxi đi thêm một đoạn nữa rẽ vào con đường mòn,trời cũng nhá nhem tối cô bảo xe dừng lại cạnh một chiếc xe màu đen.
.
thanh toán tiền taxi thì họ rời đi,người trong xe đen bước xuống!
Dáng vẻ hắn gầy gộc,nơi đây không có đèn chỉ có đèn xe của hắn rọi làm mọi thứ mờ ảo
"Em tôi đâu?"
"Không vội"
"Tên khốn,em tao mà có gì là mày không xong đâu"
Vương Thừa Nhi nhào tới túm cổ áo hắn kéo ghị lại
"Nóng thế bà chị?tôi được giao cho nhiệm vụ đón chị thôi"
Vương Thừa Nhi mở cửa xe dí hắn vào!không ngờ bên trong xe có thêm hai tên đàn ông ngồi sau mỉm cười
"Lên xe đi cô bé" một người trong xe lên tiếng giọng hắn trầm có vẻ chỉ lớn hơn cô vài tuổi,nhưng sao có giọng điệu của một người thủ lĩnh có uy
Vương Thừa Nhi lên xe mặc dù liều nhưng cô không còn cách nào khác,có lẽ bọn chúng chỉ nhắm vào cô
Chạy thêm 10 phút cô thấy xa xa có một ngôi nhà đang sáng đèn,dừng lại trước sân,một ngôi nhà dân bình thường có diện tích khá lớn xung quanh rào là cây cối cao ngang ngực cô
Ba tên trong xe bước xuống đẩy cô vào …đôi mắt trong veo bỗng hoá lạnh và ghìm xuống,cô đang cảm nhận sự nguy hiểm càng lúc càng gần!
Tên trẻ nhất đi trước,hai tên còn lại đi hai bên cô!không có vẻ bắt bớ hung tợn,có lẽ họ biết rõ cô không có ý định chạy trốn vì em cô nằm trong tay họ!.
Đi vào bên trong căn nhà khá rộng!nhìn thấy hai tên nữa đang đứng cạnh cái hồ to nồng nặc mùi hoá học!Vương Thừa Định bị treo ngược lại,đầu trút xuống
"Thả em ấy ra!các người muốn gì cũng được"
"Tôi muốn mạng em" tên cầm đầu có vẻ thích thú với trò chơi mạo hiểm!
"Tôi chơi với em một trò,nếu em thắng tôi sẽ thả em trai em ra"
"….
các anh muốn nhắm vào tôi!thì cứ việc tội gì dài dòng!em tôi không liên quan"Vương Thừa Nhi rất đau lòng,Vương Thừa Định cũng không dám động đậy sợ rơi xuống dưới là mất mạng…miệng bị nhét một cái giẻ lớn rõ là không thể lên tiếng
Cả đám người bỏ đi để lại sợi dây thừng treo Vương Thừa Định,cô nhìn thấy sợi dây định chạy lại cắt đứt,nhưng một mình cô không thể giữ sợi dây.
.
cái hồ này đủ nhúng 5 con người ướt sũng và tan rã…cô loay hoay lấy điện thoại ra gọi nhưng…nơi đây không có sóng….
"Gruuuuuu……"
"Chết tiệt….
chúng mày ở đâu ra….
"
Vương Thừa Nhi lùi người trong ánh đèn vàng mờ ảo…cô nhìn thấy hai con mắt màu đỏ,,à không rất nhiều 5 đến 7con chó săn…chúng được gọi là kẻ săn mồi…pitpull….
"Mấy tên khốn này"đúng thật bọn chúng không hề buông tha mình…
Những con chó màu đen trong bóng tối chúng như những con quỷ săn mồi,đôi mắt sáng rực,ánh đèn mờ rọi vào hàm răng chúng sáng loáng …chúng đi chầm chậm cùng tiếng gầm gừ…chúng có gương mặt đói khát,nước bọt tràn qua kẽ răng vãi xuống cả nền nhà …mùi hôi tanh từ chúng toát lên…có vẻ chúng được nuôi từ thịt tươi nên mới dạn dĩ săn mồi như vậy
Vương Thừa Định nhìn chị mình