- Thầy nói gì cơ?
Ly trà trên tay Trần Cảnh Lam rơi xuống đĩa lót nghe cạch một cái.
Cô tái mặt, như có luồng gió âm u thổi qua không dứt.
Giám đốc học viện giật mình trước thái độ như gặp phải quỷ thần ấy.
Ông hầy một tiếng, lên lớp phân tích lí lẽ:
- Tôi hỏi em, có biết bao nhiêu người muốn được làm thực tập sinh của luật sư Neil mà không được cậu ấy tiếp nhận.
Được hưởng hồng phúc ấy, em còn bất mãn cái gì?
Trần Cảnh Lam nhăn hết mặt mũi:
- Sao lại là em? Người khác muốn thì cứ cho họ, em không cần!
Cô làm gì cũng đáng, làm cho ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là Diệp Dương!
Đang yên đang lành mất cả tiết học buổi sáng, Trần Cảnh Lam cứ tưởng có chuyện gì to tát, nào ngờ..
- Ơ hay con bé này! Nói thế mà nghe được à? Cho được người khác tôi còn nói làm gì? Là cậu ấy chỉ đích danh em!
Trần Cảnh Lam lại càng kinh hồn bạt vía.
- Nhưng thầy à..
chẳng phải sinh viên đào tạo ở học viện tư pháp ba năm, lấy được bằng mới được đi thực tập sao ạ?
Cô nhất thời đuối lí, đành lôi cái gọi là quy luật ra để chống chế.
Cách thức này được bộ Giáo dục ban hành, được nhà nước công nhận, thử hỏi ai dám làm trái.
Giám đốc học viện thế mà lại xua tay cười xòa:
- Học viên có thể vừa thực tập vừa đào tạo, miễn là có đủ khả năng!
* * *
Ặc!
- Giấy tờ thủ tục luật sư Neil đã lo liệu xong hết rồi, chỉ còn chờ em gật đầu đồng ý thôi.
Diệp Dương đã cho thầy ăn phải thứ bùa mê thuốc lú gì mà khiến ông tin tưởng anh như tin tưởng một thế lực tối cao thâu tóm vạn vật thế này?
- Anh ta là luật sư ở nước ngoài, về Việt Nam chưa chắc đã có giấy phép hành nghề!
Dù phải lôi ra những lí do ấu trĩ không đủ thuyết phục, Trần Cảnh Lam cũng quyết không phục dưới trướng Diệp Dương.
- Đợi em nhắc cậu ấy mới đi làm chắc? Tóm lại, Lam à, vì tương lai của em và vì danh dự của học viện, em đồng ý làm thực tập sinh của luật sư Neil được không?
Trần Cảnh Lam cúi đầu suy tư.
Vì tương lai của cô? Cái vế trước ấy cũng chỉ để làm lá chắn cho mục đích thật sự mà thôi.
Chính cái gọi là danh dự của học viện tư pháp mới khiến giám đốc chịu chi thời gian ngồi với cô thế này.
- Luật sư Neil rất giỏi, đi theo cậy ấy, em sẽ được lĩnh hội rất nhiều kinh nghiệm và kĩ năng.
Còn danh tiếng của họ viện chúng ta sẽ được nâng cao!
Phải rồi, một luật sư tài cán và cao siêu như thế, trong trường mà có sinh viên nào đó vinh dự trở thành thực tập sinh thôi, tiếng thơm ấy cũng đã lan rất rộng rồi.
Chỉ từ một con người đã có thể kiếm lời không ít cho một ngôi trường, đúng là rất biết suy tính.
- Em thử nghĩ xem, nếu em..
- Được rồi..
- Tốt!
Trần Cảnh Lam giật mình.
Giám đốc học viện không để cô nói được một câu hoàn chỉnh đã vội chặn họng:
- Em đồng ý rồi sao? Quá tốt!
Trần Cảnh Lam vội vàng load thông tin.
Khi nãy cô định nói: "Được rồi thầy à, thầy đừng nói nữa!".
Là do giám đốc học viện cố tình chặn họng chứ cô có chết cũng chẳng muốn đồng ý.
- Không phải! Thầy à, em..
Trần Cảnh Lam lại một lần nữa bị chặn họng.
Lần này là vì tiếng gõ cửa.
Cô nhìn ra, sắc mặt đã có phần u ám.
Giám đốc học viện vội vã đứng dậy, đi tới mở cửa.
Ai lại có thể khiến người lớn nhất học viện đích thân đón rước thế kia?
- Luật sư Neil, cậu đến rồi!
Diệp Dương gật nhẹ, đáp lại câu chào thế nhưng ánh mắt anh vẫn đang phiêu diêu ở chỗ khác.
- Tôi có tin tốt cho cậu đây!
Ông rót trà, mời anh ngồi xuống ghế.
Diệp Dương ngồi đối diện Trần Cảnh Lam, ồ nhẹ.
- Em học viên cậu chọn đã đồng ý làm thực tập sinh rồi!
Diệp Dương cong môi cười:
- Vậy à?
- Thầy, không phải! Em..
- Lam à, em hãy một người vì mọi người đi..
Một người vì mọi người.
Thế mọi người có vì một người hay không? Trong chuyện này, cô chả được chút lợi lộc gì cả.
Trần Cảnh Lam quyết phải nói ra bằng được chính kiến của bản thân:
- Thưa thầy, em vừa học ở học viện, lại vừa phải làm thực tập sinh, sẽ rất bất tiện!
Cô quyết vạch ra ranh giới với anh, anh lại càng muốn xóa cho kì được cái ranh giới ấy.
- Không lo.
Làm thực tập sinh của tôi chỉ cần tốn thời gian vào ngày cuối tuần.
- Hời cho em quá rồi còn gì!
Giám đốc học viện không muốn để lỡ