Trần Cảnh Lam chừng như vẫn nhớ, cô cố tình duy trì khoảng cách với anh, đứng xa một khoảng.
Diệp Dương thầm thở dài.
Vừa rồi Trần Cảnh Lam còn nói chuyện với anh, sao bây giờ đã trở lại tư thế phòng thủ nghiêm ngặt thế kia.
Anh là người, đâu phải thần quỷ ác bá, cô sợ cái gì?
Những lời Đình An nói trong thang máy bỗng quay lại tâm trí Trần Cảnh Lam.
Cô lén nhìn người đàn ông đứng cạnh mình không xa.
Anh có nỗi khổ riêng..
Rời xa cô, cuộc sống của anh chẳng mấy tốt đẹp..
Khuôn mặt góc cạnh ấy đập vào mắt cô, làm rối ren luồng suy nghĩ.
Người đàn ông này đã trở nên chín chắn hơn, điềm đạm hơn, thâm trầm hơn.
So với Diệp Dương của năm năm trước, anh bây giờ như một bản thể hoàn toàn khác.
Con người ta sẽ không thay đổi khi không có lí do, mục đích.
Người như Diệp Dương lại càng như thế.
Nhưng cô nghĩ mãi cũng chẳng thể tìm ra được lí do phù hợp cho những gì đang phơi bày trước mắt.
Phải chăng cô hiểu anh quá ít?
Chiếc limousine đột nhiên dừng trước mặt khiến Trần Cảnh Lam giật mình.
Tài xế vừa mở cửa, cô liền lên xe thật nhanh, thuận mắt nhắm bừa một chỗ ngay góc xe mà ngồi.
Diệp Dương vậy mà lại không có ý buông tha, thản nhiên đến gần Trần Cảnh Lam, ngồi xuống.
Đình An đương nhiên biết thân biết phận, không chút chần chừ ngồi vào ghế đối diện.
Dù Trần Cảnh Lam có cầu cứu đi chăng nữa cậu cũng chỉ đành lực bất tòng tâm.
Cậu là quân dưới trướng Diệp Dương, sao dám có mưu đồ phản nghịch.
Trần Cảnh Lam tựa đầu ra sau ghế, tranh thủ chợp mắt một lúc.
Cô dường như nghe thấy Diệp Dương và Đình An trò chuyện.
Cái gì mà bằng cấp, còn cả loại xuất sắc.
Kệ đi, vẫn là không nên quan tâm!
Xe tấp vào lề đường, dừng lại.
Phanh vừa ăn, Trần Cảnh Lam đã đẩy cửa lao khỏi xe thật nhanh.
Cô chạy thẳng về phía chiếc cửa kính bóng loáng treo ngay ngắn tấm thẻ: Open! Welcome to Milky Barkery!
Trong lòng Trần Cảnh Lam cứ niệm đi niệm lại câu thần chú: Đừng ai biết cô đã đến đây cùng Diệp Dương!
Khéo có ngày cô bị anh làm cho tẩu hỏa nhập ma mất thôi!
Trần Cảnh Lam hơi rối trí, suýt quên giật chuông ngoài cửa.
Diệp Dương vẫn chưa vội xuống xe.
Anh ngồi đó, nhìn theo bóng dáng người con gái nhỏ nhắn đang vội vã chạy.
Cô tránh anh như tránh tà, không muôn có bất kì mối liên hệ nào với anh, cũng không muốn để một ai biết rằng cô liên quan đến anh dù là trên phương diện nào.
Nhứng Trần Cảnh Lam càng muốn giấu diếm, Diệp Dương lại càng muốn cho sự thật ấy được phơi bày.
Anh muốn cho cả thế giới này biết cô là của anh, chỉ của mình anh.
Ngoài anh ra, không ai có thể ở bên Trần Cảnh Lam.
Diệp Dương bấy giờ mới tháo dây an toàn, cùng Đình An xuống xe.
Keng một tiếng, chuông ngoài cửa lại kêu.
Cái cách giật chuông có cuối mà không có đầu này, các thành viên ở ITRI, đặc biệt là Lê Minh Trí và Đông Huy vô cùng quen thuộc.
Chưa cần nghe đến giọng nói, chỉ cần tiếng chuông dứt khoát ấy vang lên, trong lòng họ tám, chín phần đã có thể xác định được người đứng ngoài cửa là ai.
Có nhiều lúc mấy người trong ITRI đã nói với Diệp Dương:
- Anh giật chuông đỉnh thật! Chữ "leng" vậy mà lại bị đánh bay mất, chi còn chừa lại mỗi chữ "keng".
Đó chính là ví dụ để phản bác lại quy luật của tạo hóa: Không có bắt đầu nhưng vẫn có kết thúc.
Tuy rằng nó hơi thiếu thiết thực và cũng chẳng mấy khả quan cho lắm.
Diệp Dương đã đùa như vậy.
Nhưng anh biết, cái được gọi là quy luật của tạo hóa luôn đúng, dù có đi ngược lại thì cũng sẽ chẳng đến đâu.
Không có bắt đầu, thử hỏi lấy đâu ra kết thúc.
Quy luật ấy ngàn vạn lần không thể xoay chuyển.
Cửa bật mở, là Lê Minh Trí.
Cậu nhìn anh cười một cái.
Khóe môi Diệp Dương cong lên, đáp trả thành ý.
Trần Cảnh Lam đã vào trước họ được một lúc.
Cô ngồi cạnh Đinh Trang,