Ai cũng biết thành phố Saitama của Nhật Bản nổi tiếng là thủ phủ của hoa phấn điệp.
Đến đó, bạn sẽ được ngắm nhìn cả một rừng hoa được nhuộm bởi sắc xanh vô cùng đặc trưng.
Nhắc đến phấn điệp, người ta sẽ nghĩ đến Saitama.
Trần Cảnh Lam bĩu môi.
Cô thèm vào mà nhờ anh đưa đi! Đợi cô đi làm có tiền, khi ấy muốn đi đâu chẳng được.
Diệp Dương bật cười, cẩn thận cài lên tóc Trần Cảnh Lam bông phấn điệp nhỏ xinh.
Cô không kịp né, lại ngại vì có khách khứa nên cũng đành đứng yên.
Giọng anh trầm đều, phả vào tai cô nghe mới thật êm dịu:
- Kiểm tra bài cũ!
Trần Cảnh Lam ngẩn người.
Diệp Dương hình như trở thành người cuồng công việc rồi thì phải.
Ở đâu anh cũng có thể lôi ra được.
Trần Cảnh Lam liền hắng giọng, đọc một tràng.
Anh tưởng làm khó cô mà dễ à? Nằm mơ đi! Những bài Diệp Dương giao cho cô đã học thuộc thông hiểu gần hết rồi.
Anh kiểm tra thế kiểm tra nữa cô cũng chẳng sợ.
Diệp Dương xem chừng rất hài lòng:
- Giỏi!
Anh định xoa đầu Trần Cảnh Lam, nhưng cô đã mau chóng né kịp.
- Này! Cô dâu chú rể đã về một nhà rồi, phù dâu phù rể cũng thành đôi luôn đi!
Từ xa, giọng Đình An vọng lại thật lớn.
Trong phút chốc, Diệp Dương và Trần Cảnh Lam bỗng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Dù có trốn tránh đến mấy, chỉ cần bạn mang trong mình một chút nổi bật liền sẽ thu hút vô cùng, có trốn cỡ nào cũng vẫn không thể thoát khỏi kiếp nạn như minh tinh màn bạc.
Diệp Dương nhìn ra, chỉ cười một cái thật nhạt.
Trần Cảnh Lam không dám quay lại.
Trong lòng cô, cảm xúc đã trở nên hỗn độn.
Gần đó, những ánh mắt nhìn về phía Diệp Dương đã đầy ắp sự ủ dột thất vọng.
Ủ dột vì không lọt được vào mắt anh, thất vọng vì anh đã là hoa có chủ.
Họ nhìn Diệp Dương suốt, sao có thể không thấy thái độ cưng chiều của anh dành cho Trần Cảnh Lam.
Anh chưa bao giờ cười với ai, chưa bao giờ nhìn ai bằng ánh mắt ấm áp đến thế.
Vì vậy, chỉ cần lướt qua thôi họ cũng biết trong lòng Diệp Dương, Trần Cảnh Lam đặc biệt nhường nào.
Đương nhiên, đê xua đuổi ong bướm qua đường, Diệp Dương cũng không ngại mà tung chiêu bày tỏ tình cảm công khai, nhẫn tâm sát thương ngàn vạn trái tim đang thầm thương trộm nhớ.
Thật may Trần Cảnh Lam lại rất biết hợp tác.
Không biết nếu cô phát hiện bản thân bị anh lợi dụng làm bia đỡ đạn, Diệp Dương sẽ phải hứng chịu bao nhiêu đòn nặng.
Nghe thấy chuông điện thoại, Đình An đành phải rời khỏi cuộc chơi, đi tìm một không gian yên tĩnh.
Hóa ra là mẹ cậu gọi!
Mẹ Đình An không giống bố cậu.
So với tính cách khắt khe có phần áp đặt của bố Đình An, bà lại rất thoải mái, biết tôn trọng ý kiến của con trai.
Hẳn là vì thế mà đối với mẹ, Đình An luôn có được sự gần gũi nhất định.
- Mẹ khỏe không?
- Mẹ ổn!
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng phụ nữ dịu dàng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2.
Thượng Tiên
3.
Lòng Này Người Có Hay
4.
Dấu Chân Thời Gian
=====================================
- Chủ nhật này con có rảnh không?
Đình An ngẫm nghĩ một hồi.
Trước đây, mỗi sáng chủ nhật cậu sẽ qua nhà đón Trần Cảnh Lam đến chỗ Diệp Dương.
Nhưng nhiệm vụ ấy đã bị anh nhanh chóng cướp mất.
- Con rảnh!
- Vậy về nhà một chuyến