"Lần này ta cùng a cữu xuất môn, đầu tiên là đi thành La Ta, ở Đại Chiêu Tự vái lạy Thổ Phồn vương vĩ đại mấy trăm năm trước Tùng Tán Can Bố, còn có ──"
"Từ từ, chàng có thể kể cho ta một số chuyện xưa về Thổ Phồn vương Tùng Tán Can Bố được không? Ta trước kia có nghe a tổ kể qua, chính là nàng ngoài việc nói Thổ Phồn vương là con của thiên thần vô cùng vĩ đại ra, chuyện khác cái gì cũng không kể. Ta hỏi tăng nhân bác học trong tự, lại căn bản không được để ý tới. " Cách Tang Trác Mã bày ra một đôi mắt tò mò khát cầu mà nhìn Vượng Tất Khúc Mỗ.
Vượng Tất Khúc Mỗ bị đôi mắt mỹ lệ nhìn, đáy lòng bắt đầu sinh ra kiêu ngạo vốn được che đậy: "Hắc hắc, Trác Mã, nàng lần này hỏi đúng người rồi. Ta ở thành La Ta có nghe được không ít chuyện xưa liên quan tới Thổ Phồn vương Tùng Tán Can Bố, nghe nói hắn vừa sinh ra đã có thể mở miệng nói chuyện, mười ba tuổi liền kế thừa. . . . . ."
Thành La Ta? Đại Chiêu tự? Tùng Tán Can Bố?
Thành La Ta không phải là tên gọi cổ của Lhasa (Lạp Tát) sao? (La Ta - Lạp Tát đọc nghe đều gần giống Lhasa) Tạng Vương vĩ đại mấy trăm năm trước Tùng Tán Can Bố, Đại Chiêu tự là do Văn Thành công chúa của Đường triều xây dựng. Vậy Trung Nguyên hiện tại đang ở triều đại gì? Thời ngũ đại thập quốc? Tống Nguyên? Vẫn là đầu đời nhà Minh? Nhìn qua phục sức nơi này, ẩm thực, phong tục cùng hôn lễ trước mắt, không có cách nào đoán cụ thể là thuộc về vùng nào, tất cả có gì đó không khớp với những gì mà mình hiểu biết.
Nhưng mà nơi này cũng có thành La Ta, cũng có Tùng Tán Can Bố, Cũng có Đại Chiêu tự, cũng có đường phồn cổ đạo (con đường tơ lụa), như vậy là lịch sử đang thay đổi quỹ đạo? La Chu nhẹ nhàng hồi tưởng ký ức đang ngủ yên trong đầu, cho dù lịch sử biến đổi cũng được, tiếp tục giữ nguyên cũng được, dù sao nàng cũng đã quen thuộc với nơi xuyên qua, cũng như cuộc sống trên cao nguyên cổ đại này. Nàng sẽ sống tốt, sẽ có trách nhiệm đối với chính sinh mệnh của mình.
Suy nghĩ theo những lời kể của Vượng Tất Khúc Mỗ tung bay, nàng nhớ tới hòa thân công chúa Văn Thành được lưu lại thanh danh hiển hách trong lích sử.
"Công chúa Văn Thành xinh đẹp a, nàng từ Đại Đường xa xôi tới đây, mang đến ba trăm sáu mươi loại hạt giống, công cháu Văn Thành xinh đẹp a, nàng từ Đại Đường xa xôi tới đây, mang đến ba trăm sáu mươi loại chim thú, công cháu Văn Thành xinh đẹp a, nàng từ Đại Đường xa xôi tới đây, mamg đến ba trăm sáu mươi thợ thủ công, công cháu Văn Thành xinh đẹp a, nàng từ Đại Đường xa xôi tới đây, mang đến ba trăm sáu mươi loại tơ lụa, công cháu Văn Thành xinh đẹp a, nàng từ Đại Đường xa xôi tới đây, ánh sáng Thần Phật chiếu rọi khắp nơi. . . . . ." Hậu thế người Tạng ca hát truyền tụng công đức của nàng, đem hình ảnh của nàng thể hiện trên bích họa trong chùa miếu. Nhưng mà là một nữ nhân, nàng thật sự giống như lời kể trong truyền thuyết cùng Tùng Tán Can Bố anh tuấn nhất kiến chung tình, gắn bó kề cận, tay trong tay sống những ngày hạnh phúc sao?
Một cô gái mười sáu tuổi trải qua bôn ba gian nan, ở ngoài thành Lhasa hơn bốn năm ròng rã cuối cùng lấy được thân phận công chúa Đại Đường cao quý tiến vào thành Lhasa, nàng động phòng hoa chúc đều là trải qua ở ngoài thành. Nàng lúc đó, trượng phu đã có ba Tạng phi, còn cưới tôn quý công chúa Ni Bạc Nhĩ làm Vương Phi. Vì nàng xây dựng cung điện Potala (Bố Lạp Đạt) nguy nga hùng vĩ thì thế nào? Chỉ phong cho riêng nàng danh hiệu "Tán Mông" thì thế nào? Tâm tư vương giả phải chia cho bao nhiêu nữ nhân rốt cuộc có bao nhiêu phần thuộc về nàng, mà không phải thuộc về Đại Đường, lực lượng hùng hậu đứng sau lưng nàng. Vào thành sáu năm, trượng phu qua đời. Nàng cả đời không con không cháu để dựa vào, ở góa ba mươi năm, làm sao có thể một mình vượt qua những ngày thê lương dài như vậy? Có lẽ cả một nền văn hóa đều lưu truyền nàng là một người xuất sắc, nhưng sinh ra làm một cái nữ nhân, cũng là bất hạnh bi ai của nàng.
Vì sự vĩ đại mà bi ai của nữ giới mà thở dài một tiếng ảm đạm, La Chu cảm thấy may mắn chính mình không có chết mà nhập hồn vào trên người công chúa Văn Thành. Trong chốc lát khóe môi nhếch lên, lại không khỏi tự giễu bản thân tự nhiên suy nghĩ miên man.
". . . . . .Sau đó, ta rời thành La Ta,
đi vương thành Cổ Cách, ở nơi đó thấy rất nhiều thứ chưa từng gặp qua, còn có rất nhiều người ngoại tộc ăn mặc kì dị." Vượng Tất Khúc Mỗ tiếp tục kể, cũng dần dần gợi lên thích thú lắng nghe của nàng.
Vương thành Cổ Cách? Chẳng lẽ là dân tộc cuối triều đại Thổ Phiên, sau khi vương triều Thổ Phiên sụp đổ, chắt trai Đức Cát Ni Mã Cổn là Thổ Phồn vương Lãng Đạt Mã dẫn theo người hầu cận lưu vong lập nên vương quốc Cổ Cách?! Cổ Cách vương triều có hơn bảy trăm năm lịch sử thống trị, ở thế kỉ hai mốt, vương cung huy hoàng chỉ còn lại vô số phế tích đất đá, lẳng lặng mà đứng sừng sững ở phía tây cao nguyên đại mạc.
Đột nhiên, La Chu trào lên một nỗi xúc động mãnh liệt. Nàng ở hiện đại đi thăm Cổ Cách vương cung di chỉ, đứng ở nơi cao nhất trên phế tích vương cung, quan sát đất đai rừng cây bên dưới, trong lồng ngực tràn đầy thê lương lịch sử. Hiện tại có cơ hội tận mắt nhìn thấy lịch sử sáng lạn cùng huy hoàng, mặc dù không phải khảo cổ gia, chỉ là một lữ hành gia, nhưng cũng khó có thể ức chế được kích động cùng hưng phấn trong lòng.
"Khúc Mỗ, vương thành Cổ Cách có Cổ Cách vương không? Hình dáng trông thế nào?" Nàng cướp lời Cách Tang Trác Mã dò hỏi.
"Ta chỉ là thường dân nho nhỏ sao có thể thấy được Cổ Cách vương? Bất quá Cổ Cách dân chúng đối với Cổ Cách vương phi thường kính sợ, truyền thuyết nói hắn cùng Thổ Phồn vương Tùng Tán Kiền Bố vĩ đại mấy trăm năm trước giống nhau đều là con thiên thần. Trời sinh liền có thể gọi kền kền, chỉ huy báo tuyết. Thân hình hắn hùng tráng cường kiện như trâu đen hoang dã, ánh mắt uy nghiêm lợi hại như kền kền, khí lực đáng sợ như gấu, tốc độ so với báo còn mau lẹ hơn. Hắn so với sư tử còn muốn cao quý hơn, so với dã lang còn thêm phần tàn nhẫn, so với. . . . . ."
La Chu nhìn Vượng Tất Khúc Mỗ còn đang thao thao bất tuyệt kể lại lời đồn đại, khóe miệng co rút, trên trán xuất hiện nhiều hắc tuyết (=.="). Nếu đúng như những gì hắn nói chính là cầm thú hỗn hợp thân thể mà không phải người? Có là người mà trông như mậy có khác gì ma nhân? Thấy Cách Tang Trác Mã nghe chăm chú như đang thưởng thức mĩ vị, nàng cũng không muốn đánh gãy chuyển đề tài một lần nữa, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại lắng nghe, cuối cùng bát vân kiến nhật (trong bóng tối tìm thấy ánh sáng) mà đợi cho Vượng Tất Khúc Mỗ chuyển đề tài.
". . . . . .Ở trong vương thành Cổ Cách, còn có một người được dân chúng yêu kính là Liên Hoa Pháp Vương. Nghe nói hắn xuất gia từ nhỏ, năm tuổi liền tiến hành nghi thức xối nước, bảy tuổi tiến thành La Ta. . . . . ."
Vượng Tất Khúc Mỗ chính là từ kể truyền thuyết người này chuyển sang người khác, mơ hồ nội dung lại sâu sắc làm cho nàng nghe nhàm chán đến cực điểm.
"La Chu, mau tới đây khiêu vũ!" Sau khi hướng huynh cùng a tẩu dâng lên chúc ca Trát Tây Lãng Thố bước nhanh tới, hướng nàng réo gọi.
La Chu nghe kể chuyện đến sắp ngáp lên gặp Trát Tây Lãng Thố gọi như được đại xá, hướng Cách Tang Trác Mã cười cười mà xin lỗi: "Thực xin lỗi, Trác mã, Lãng Thố đang mời ta khiêu vũ."
"Đi đi, đi đi." Cách Tang Trác Mã nghe đến mê mẩn vẫy vẫy tay như đuổi ruồi bọ, con mắt vẫn gắt gao nhìn Vượng Tất Khúc Mỗ, một chút cũng không nhúc nhích, như sợ để lọt một chữ.
A, nàng cư nhiên còn không nhìn một cái. Trời đất nếu không sợ rước lấy phiền toái, chuyện xưa cùng truyền thuyết nàng biết còn nhiều hơn Vượng Tất Khúc Mỗ đi. Huống chi trăm nghe không bằng một thấy, nghe thấy có cái rắm tác dụng, chỉ tiếp nhận được chút tri thức giả dối. Chờ nàng cùng Trát Tây Lãng Thố thành thân xong, liền lừa hắn cùng rời đại sơn, ra ngoài nhìn ngắm.
Trong lòng La Chu khinh thường. Đứng lên cười khanh khách hướng Trát Tây Lãng Thố đi đến, đặt tay mình vào trong bàn tay to của hắn. Tay trong tay, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân mình tuy rằng nhỏ bé, nhưng so với Văn Thành công chúa vĩ đại còn hạnh phúc hơn, cũng so với cha mẹ ân ái tình thù không ngớt càng hạnh phúc.