Để lại ba đầu dã thú ở lại ngoài hành lang, La Chu theo hai người A Lan Ni Mã cùng Khúc Trân Mai Đóa khom người cúi đầu đi vào một hang động rộng hơn hai mươi thước vô cùng xa hoa mỹ lệ, cung kính đem khay đồ ăn đặt ở trên bàn.
Trong khoảnh khắc hành lễ rời khỏi, La Chu nhìn trộm thị phi Đức Ương Lạp Trạch, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Đức Ương Lạp Trạch tuổi chừng mười tám mười chín, thân khoác áo gấm da rái cá màu hồng, tóc xoăn đen nhánh, làn da đen bóng, lộng lẫy lại vô cùng khỏe khoắn. Giữa làn mi cong được điểm một dấu chu sa đỏ tươi, mắt to sâu thẳm quyến rũ, nhưng lại ẩn chứa ưu thương. Mũi cao thanh tú xinh đẹp, bên mũi trái được điểm một viên kim châu nho nhỏ, cánh môi nâu hồng nhạt đầy đặn mà gợi cảm, môi dưới cũng được điểm ba viên kim châu nhỏ lóng lánh. Tuy rằng lớp áo khoác rất dày, nhưng vẫn giữ được tư thái yểu điệu, thướt tha động lòng người, mỗi động tác đều lộ ra mị lực phong hoa tuyệt đại.
Thân là thị phi của Vương đương nhiên bộ dáng phải xinh đẹp, đều làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc chính là dáng dấp của nữ nhân này rõ ràng rất giống phụ nữ Ấn Độ. Nhớ tới thê tử người Nepal của Tùng Tán Kiền Bốm nàng lặng lẽ bĩu môi, xem ra hậu cung của cầm thú Vương cũng thể hiện đầy đủ sự giao thương giữa các quốc gia thông qua các đám hỏi chính trị. Nàng có chút khó hiểu chính là cô gái Ấn Độ này có khí chất vô cùng tao nhã cao quý, không khó để nhận ra là người có giáo dưỡng cùng thân phận bất phàm, vì cái gì con cầm thú kia chỉ phong nàng làm thị phi thấp kém? Ở trong Cổ Cách Vương cung hai ngày, ngoài việc biết được ở phía đông ngoài cung có mấy thị phi ở, nàng cũng không nghe ngóng được tin tức gì liên quan đến chính phi và sườn phi của cầm thú Vương. Các nàng, là những nữ nhân như thế nào?
Cung nô chỉ có thể làm những công việc tạp dịch thấp kém, không có tư cách hầu hạ bên cạnh thị phi, tùy thân hầu hạ cho Đức Ương Lạp Trạch chỉ có hai cung thị có gia thế trong sạch.
Sức ăn của Đức Ương Lạp Trạch không lớn, bọn La Chu chỉ ở bên ngoài rèm cửa chưa đến mười phút, liền nghe được tiếng truyền nhẹ nhàng gọi mang thức ăn đi. Giọng nói kia giống như tiếng hoàng anh, thanh thúy điểm chút ôn nhu, thật vô cùng dễ nghe.
Thức ăn còn thừa được A Lan Ni Mã cùng Khúc Trân Mai Đóa bưng đi ra, đặt ở chiếc bàn bên ngoài rèm, đây cũng chính là thức ăn của các cung nô hầu hạ thị phi.
"Trác Mã, các ngươi đến nô phòng của ta cùng Khúc Trân Mai Đóa ngồi đi." A Lan Ni Mã lấy đi thức ăn thuộc về mình, rời khỏi đông cung đưa ra lời mời mọc với Cách Tang Trác Mã. Sau khi thị phi dùng bữa xong, cung no sẽ có một khoảng thời gian để đi ăn cơm, rồi mới tiếp tục làm việc, thẳng cho đến lúc mặt trời lặn.
Cách Tang Trác Mã lo ngại nhìn về phía La Chu, thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt dài sáng ngời tràn đầy thỏa mãn cùng vui thích.
"Được." Nàng kéo lấy tay A Lan Ni Mã, lại dắt tay La Chu, nhiệt tình giới thiệu, "A Lan Ni Mã, đây là La Chu a tỷ, nàng là a tỷ tốt nhất trên đời này."
Cô nàng này, La Chu bật cười lắc đầu, trong mắt toát ra dung túng cùng sủng nịnh đến ngay cả nàng cũng không nhận ra.
Ánh mắt A Lan Ni Mã có chút ái muội, cười nói với La Chu: "La Chu a tỷ, xin chào, ta là A Lan Ni Mã." Nàng kéo tay Khúc Trân Mai Đóa, cũng giới thiệu cùng La Chu và Cách Tang Trác Mã, "Đây là Khúc Trân Mai Đóa, là cô em gái đáng yêu nhất trên đời này." Nói xong, còn cố ý nhìn chằm chằm.
"A Lan tỷ, ngươi nói bậy!" Khúc Trân Mai Đóa nhẹ nhàng dậm chân, hé ra khuôn mặt xinh đẹp trẻ con thanh khiết đang đỏ bừng lên, càng lúc nhìn càng đáng yêu.
Trên mặt bốn nữ nhân đều lộ ra ít nhiều ngượng ngùng hoặc ôn nhu cười, sự ngăn cách xa lạ dần bị cuốn trôi đi trong tiếng cười.
Xuyên qua con đường quanh co nhỏ hẹp, liền đi vào trong phòng của cung nô. Ngân Nghê cùng báo tuyết tiếp tục ở bên ngoài, bốn nữ nhân đi vào trong một hang rộng tầm bốn năm thước, bên trong rất tối, không nhìn rõ vật gì.
A Lan Ni Mã thắp sáng đèn bơ trên vách động, ngọn đèn mờ ảo lay động, có thể thấy rõ được một ít đồ dùng đơn sơ trong căn phòng nhỏ, một tầng cỏ khô dày được đặt sát tường bên phải, trên lớp cỏ khô là một khối vải thô cũ nát, mặt trên là một lớp thảm nỉ được gấp chỉnh tề.
"Thật tốt." Cách Tang Trác Mã ngồi trên mảnh vải thô, hâm mộ mà đánh giá bốn phía, "Ta cùng La Chu a tỷ là ngao nô, cùng ở chung một chỗ với đàn ngao khuyển ăn thịt người đáng sợ, khắp nơi trong phòng đều là mùi dã thú,
không có thảm nỉ trải trên, cũng không có giường nằm." Đầu hơi hạ xuống, nàng dụi dụi mắt, lại ngẩng đầu cười nói, "Bất quá vẫn có thể sống, không bị đi lai giống ta thấy cũng đủ rồi."
Nghe được lời nói của nàng, Khúc Mai Trân Đóa ít tuổi nhất cũng như nhớ lại gì đó, hốc mắt cũng đỏ lên, mắt lộ ra sợ hãi nhưng lại miễn cưỡng tươi cười nói: "Đúng vậy a, được chọn làm ngao nô so với những nữ nhân chết thảm dưới thân ngao khuyển cùng bị lôi đi lai giống không biết đã may mắn gấp bao nhiêu lần, nên thấy đủ."
"Không, ta không thể thỏa mãn." A Lan Ni Mã tiếp lời, giọng nói thật nhẹ nhành nhưng lại mang khẩu khí như chém đinh chặt sắt, mặt mũi bừng bừng anh khí, khuôn mặt chợt ngưng trọng lại lạnh lẽ như băng, nàng chăm chú nhìn ngọn đèn, thản nhiên nói, "Cổ Cách Vương tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, sở trường về quốc sự, được Cổ Cách coi là con thiên thần, nhưng hắn trời sinh tính tình tàn nhẫn hiếu sát, bạo ngược lãnh khốc, là nam nhân so với ma quỷ còn kinh khủng hơn. Ta vĩnh viễn cũng không quên được màn huyết tinh trong thôn Nạp Mộc A, hắn chỉ lệnh một tiếng, đã biết bao người bị chém đầu, lôi ruột, khui mắt cắt lưỡi, móc tim lột da, tiếng kêu rên thảm thiết vẫn chưa từng một lần dừng lại bên tai ta. Một đao chém xuống, ta tận mắt chứng ba mình biến thành hai nửa, còn thấy thi thể hắn bị ngao khuyển ăn tươi nuốt sống."
Mắt to ấm áp chảy ra hai hàng lệ, khuôn mặt xinh đẹp vì bi ai phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo đến quái dị. Lời của nàng cũng làm gợi nên màn huyết tinh trong trí nhớ của ba nữ nhân còn lại, ba khuôn mặt liền trở nên trắng bệch, sợ hãi vô biên vô hạn không ức chế được mà tràn ngập trong lòng.
". . . . . . Ngươi. . . . . . Còn muốn nói gì?" La Chu hít một hơi thật sâu ép xuống nôn khan, tận lực cưỡng chế thân thể run rẩy, có chút nén giận mà nhìn chòng chọc mà A Lan Ni Mã đang bị cừu hận cùng vô tận bi ai bao phủ. Mẹ nó, thực muốn cho nữ nhân này hai phát tát, thật rất vất vả mới làm phai nhạt được ký ức khủng bố, nay lại bị lời nói ba láp của nàng kéo đi ra, hỏi nàng làm sao có thể tiếp tục ăn ngon ngủ yên?
A Lan Ni Mã mỉm cười với các nàng, khuôn mặt vặn vẹo xuất hiện vài phần biến hóa kỳ lạ, giọng nói phảng phất như u hồn âm lãnh: "Sự đáng sợ của Cổ Cách Vương còn nằm trong vận xui ác nghiệt của hắn, nghe nói năm hắn mười bảy bắt đầu thú phi, từ đó đến ba năm sau, tất cả phi tử không một ai có thể sống quá ba tháng, chứ đừng nói chiếm được Vương sủng, sinh dục con nối dòng. Đến nỗi, quý tộc Cổ Cách thà rằng buông tha cho vinh hoa phú quý cùng quyền thế ngập trời, cũng không dám lại đem nữ nhân gả cho hắn. Hiện tại ở đông cung, ngoài Đức Ương Lạp Trạch là thị phi do một người quyền quý ở Thiên Trúc kính hiến cho hắn một tháng trước, còn lại năm thị phi kia đều là do Cổ Cách Vương chính chiến các nơi, cướp từ các nhà quý tộc về."
"A Lan tỷ, ngươi. . . . . . sao ngươi biết các việc này? !" Khúc Trân Mai Đóa kinh ngạc nhìn A Lan Ni Mã, vẻ mặt không thể tin.
A Lan Ni Mã âm u cười, "Sinh sống ở trong cung hơn mười ngày, chỉ cần có tâm, tự nhiên sẽ biết, huống chi mấy chuyện này cũng không phải bí mật gì lớn trong cung." Nàng cúi đầu nhìn ngòn tay thon dài có chút thô ráp, ngẩng đầu hỏi ba người, "Các ngươi nói ta bộ dáng có xinh đẹp không?"
Ách, chuyển đề tài cũng không khỏi quá nhanh đi? Ba người không nói gì mà đánh giá nàng, cuối cùng đều gật đầu.
"Trước kia, ta từng nghĩ sẽ không có cơ hội tiếp cận Cổ Cách Vương cao cao tại thượng, chỉ có thể liều mạng nuốt vào cừu hận kia. Nhưng ta lại may mắn được trở thành cung nô trong Vương thành, có cơ hội tới gần hắn." Nàng xoa hai má bóng loáng, âm thanh lạnh lùng nhu hòa đi rất nhiều, "Các nữ nhân ở vị trí này trong Vương cung đều rất sợ Cổ Cách Vương, tin tưởng chỉ cần ta chủ động câu dẫn hắn, liền nhất định có thể báo được thù cho cha ta." Hai chữ báo thù được nói vô cùng rõ ràng.
Báo thù? A Lan Ni Mã lại muốn báo thù? !
Cách Tang Trác Mã cùng Khúc Trân Mai Đóa đều giật mình mà nhìn nữ nhân trước mắt tràn đầy thù hận cùng quyết tuyệt, môi mấp máy, một chữ cũng không thể nói ra.