\- Ân Ân, ăn thêm đi. Nếu không hợp khẩu vị, khi nào về tôi nấu cho ăn.
Mặc Thần vươn tay gắp cho vài miếng thịt mềm. Trên đường đi, hắn bảo thuộc hạ dừng lại ở một nhà hàng để cùng cô dùng bữa. Từ khi bước chân vào nhà hàng tới giờ, tất cả mọi ánh mắt của mọi người đều dán chặt lên người của Mặc Thần khiến Hạ Ân khó hiểu.
Sức hút của Mặc Thần đã đặt đến trình độ này rồi sao? Không biết có phải cô mẫn cảm với soái ca hay không mà nhìn hắn chỉ thấy bình thường. Nhưng đám nữ nhân kia lại vô cùng ngưỡng mộ hắn.
Dường như Mặc Thần chỉ quan tâm tới việc gắp thức ăn cho cô nên hắn không có để ý đến xung quanh. Hắn không để ý, cô lại để ý. Cảm giác như cô đang đi cùng thần tượng vậy.
\- Mặc Thần, anh có cảm thấy anh là tâm điểm chú ý không?
\- Ý em là sao?
\- Lần sau ra ngoài làm ơn bịt kín lại giúp tôi. Mấy con mụ Tây kia cứ nhìn anh như hổ đói ý. Đến tôi cũng bị soi mói.
\- Em đừng bận tâm tới bọn họ. Họ nhìn thì cứ để họ nhìn cho mù mắt, không liên quan tới chúng ta.
Hạ Ân cũng hiểu nổi có phải đây là suy nghĩ của những người có tiền không nữa. Ngồi một lúc, không hiểu sao khách trong nhà hàng lần lượt dời đi hết. Hạ Ân thấy khó hiểu cầm ly nước cam đưa lên miệng uống một ngụm. Chợt phía sau có người nào đó ôm chầm lấy cô. Vì quá bất ngờ nên Hạ Ân phùn nước vào mặt của Mặc Thần. Lập tức gương mặt hắn sa sầm lại. Ban đầu cô tưởng hắn giận cô, ai ngờ ánh mắt của hắn lại nhìn người ở phía sau cô.
Lúc này Hạ Ân quay đầu lại. Trước mặt cô là một tiểu mĩ nam non nớt mặc áo sơ mi trắng. Gương mặt của anh ta kề sát với gương mặt của cô. Hạ Ân nuốt một ngụm nước bọt. Khoảng cách gần như vậy, cô còn cảm tưởng sắp bị anh ta hôn tới nơi rồi. Da mặt đẹp căng mịn như đánh phấn khiến Hạ Ân muốn chửi thề. Cô là con gái mà da không đẹp như cái tên mĩ nam trước mắt. Rồi anh ta nhìn chằm cô, sau đó giang tay ôm chặt cô vào lòng.
\- Tuệ Tuệ, em nhớ chị lắm... chị đừng rời xa Tiểu Hiên nữa... đừng rời xa...
Sức lực của cái tên này đúng là lớn khiến cô cũng suýt bị chêta ngạt. Mặc Thần đứng ngay dậy bước tới túm cổ của tiểu mĩ nam kia ném một cái ra xa. Có vẻ tiểu mĩ nam vẫn không có ý định bỏ cuộc, khi anh ta sắp lao tới phía cô thì một bàn tay phía sau túm lấy anh ta lại. Tần Vũ Minh có chút bất đắc dĩ nhìn Mặc Thần cười giải hoà.
\- Mặc Thần, xin lỗi... là tôi quản lí Tiểu Hiên không tốt nên mới để nó chạy loạn lung tung ôm ấp bà xã cậu.