8 giờ tối, Mặc Thần cùng Hạ Ân ra tới bến cảng. Nhạn Niên quả thực rất có con mắt thẩm mĩ. Chiếc váy màu đỏ trên người của Hạ Ân quả thực rất hoàn mĩ cách tân. Chiếc váy chỉ dài qua đầu gối nhưng lại có độ xòe vừa đủ. Trên thân váy được đính rất nhiều viên kim cương lấp lánh đủ để thấy giá trị nó nó đắt tới cỡ nào. Mái tóc dài của cô được uốn xoăn nhẹ xõa hai bên vai, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ rất đẹp. Hạ Ân loay hoay nhìn vào chiếc gương trên tay. Cô không trang điểm bao giờ. Gương mặt này qua tay của Nhạn Niên trở chẳng khác gì một mĩ nhân khuynh quốc. Thì ra, từ vịt xấu trở thành thiên nga thì chỉ cần qua 1 lớp trang điểm như vậy.
\- Không cần chăm chú như vậy, trong mắt tôi em trang điểm hay không cũng đẹp rồi.
\- Vậy sao?
Con gái ai chả thích nghe nịnh nọt. Mặc Thần phải suy nghĩ mất 1 giờ để có thể nghĩ ra 1 câu khiến cô vui vẻ. Hắn là người không cần nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, từ nhỏ tới giờ, đây là lần đầu hắn nịnh nọt một người.
Thấy cô có vẻ vui, sau này hắn sẽ nịnh cô nhiều hơn chút.
Cô và Mặc Thần ngồi cùng một xe, Tần Vũ Minh và Tiểu Hiên ngồi cùng một xe.
Đến bến cảng, lúc này rất đông người. Nhìn qua cũng toàn là quý tộc. Họ dần dần đi lên trên du thuyền. Hạ Ân trố mắt khi nhìn thấy du thuyền giống hệt "khách sạn nổi" trước mắt. Cô lại giống như đứa nhà quê ra tỉnh. Quả nhiên mỗi lần theo Mặc Thần là toàn khám phá được cái lạ. Du thuyền này nhìn qua cũng phải hơn mấy trăm phòng lớn nhỏ. Còn chưa kể nhìn thấy khung cảnh huy hoàng bên trong, chắc là rất khủng khiếp lắm đây.
Mặc Thần không vội lên thuyền mà đưa tay nhìn đồng hồ. Không lâu sau, có thêm vài chiếc xe xuất hiện. Bước xuống là Mặc Khiêm, La Thanh cùng con trai bà ta là Mặc Viễn. Đi trước là ông nội. Thì ra, Mặc Thần muốn đợi ông nội đến rồi mới lên thuyền. Mặc Khiêm nhìn thấy cô và Mặc Thần thì thần sắc có chút u tối. Mặc Viễn là biểu hiện rõ nhất. Cánh tay của anh ta cũng đã khỏi nhưng trên mặt vẫn còn một chưt bầm tím chưa lành.
\- Ông nội!
Mặc Thần và cô cúi đầu chào ông nội.
Ông nội cười nhẹ rồi vỗ vai Mặc Thần. Xong cả nhà lần lượt đi lên tàu. Dù La Thanh có ngứa mắt cô đi chăng nữa thì bà ta cũng phải giữ hình tượng nên không có bất kì biểu hiện khó coi gì.
Đợi tất cả đi lên trước rồi cô mới lên sau. Lúc này Tiểu Hiên chạy tới theo sát sau phía cô. Hạ Ân có chút bất ngờ.
\- Tiểu Hiên? Anh trai cậu đâu mà đi theo chị đấy?
\- Anh trai Tiểu Hiên lên thuyền rồi, Tiểu Hiên ở đây đợi chị!
Dù sao