\- Cô ấy đã không hiểu chuyện đòi chia tay, chẳng lẽ đến cả mẹ cũng giống cô ấy sao?
Cho tới thời điểm hiện tại, Mặc Thần đã không còn có thể kiên nhẫn được nữa. Dù sao mọi người cũng đã biết bí mật này, hắn cũng chẳng con gì để giải thích. Tuy nhiên hắn sẽ không chấp nhận bất cứ ai dám bảo hắn ly hôn với cô cả.
Hạ Ân tức tới nỗi đau đầu. Cô không muốn tranh cãi với hắn nữa đành khó chịu nằm xuống giường. Nhược Giang nhìn con gái có chút đau lòng liền nói tiếp.
\- Chuyện năm đó, ta cũng nhận là ta có lỗi mới sinh ra Hạ Ân ngoài ý muốn. Hai đứa... đến với nhau sẽ không có kết cục...
\- Mẹ đừng nói có kết cục hay không, chỉ cần con và Hạ Ân bên nhau, chính con sẽ tạo ra kết cục. Cô ấy hiện giờ đang mang thai, mẹ có gì thì nói với cô ấy nhanh đi.
Tính tình Mặc Thần như thế nào Nhược Giang cũng hiểu khá biết khá nhiều. Nếu cố gắng chống đối hắn, thì mọi chuyện sẽ ngày càng trở lên tồi tệ hơn mà thôi. Cuối cùng Nhược Giang chỉ đành quay người nắm lấy tay của Hạ Ân thật chặt. Họ biết được đã sao? Vốn dĩ họ không còn lựa chọn. Nhược Giang biết rằng Hạ Thị đang nằm trong tay của Mặc Thần. Hắn có thể giúp tập đoàn đi lên cũng có thể đạp đổ tập đoàn ngay lập tức. Chính cái lí do thuyết phục đó cũng khiến cho Nhược Giang lùi bước. Bao năm nay, Hạ Thiếu Tiên đối với bà rất tốt, ông đã hy sinh rất nhiều cho bà. Bây giờ, chỉ vì chuyện của Hạ Ân mà cả cơ ngơi bị sụp đổ, bà cảm thấy có lỗi với chồng. Thật sự, Nhược Giang không còn lựa chọn nào khác nữa.
Bà miễn cưỡng ngồi xuống nắm chặt tay con gái. Hiện giờ lòng bà đang rất rối.
Còn Mặc Thần đi đến bộ sopha gần đó ngồi xuống rồi lấy Ipad ra xem tin tức. Không khí trong phòng bây giờ dường như ngưng đọng lại. Nhược Giang cũng chẳng biết nói gì nữa. Hạ Ân bây giờ mang thai rồi, có ngăn cản bây giờ cũng đã quá muộn. Bà lấy con dao, gọt quả táo trên bàn cho con gái. Vừa đưa được miếng táo vào miệng, Nhược Giang liếc qua nhìn Mặc Thần. Gương mặt hắn giờ đã sa sầm lại nhìn về phía này khiến bà hết đường nói. Cuối cùng, do quá ngột ngạt nên bà mới đứng dậy, lấy lí do có việc gấp nên rời đi. Trước khi rời khỏi phòng còn căn dặn Hạ Ân phải chú trọng sức khỏe.
Cửa phòng bệnh được đóng lại một lần nữa, Hạ Ân lật chiếc chăn mỏng ra rồi định xuống giường. Mặc Thần đứng dậy tiến lại gần về phía của cô.
\- Em muốn làm gì?
\- Trong này quá ngột ngạt, tôi muốn đi dạo. Chẳng lẽ đến cả chuyện này anh cũng quản?
\- Tôi lấy xe đẩy đưa em đi!
Cô không ngờ Mặc Thần lại có thể kiểm soát mọi thứ xung quanh cô như vậy. Nếu là trước