- Tiền của tao đâu rồi?
Ngọc cuống cuồng bới tung cặp sách của mình lên trước sự hoang mang của cả lớp, miệng liên tục hỏi "tiền đâu, tiền đâu". Cô Thu đang dạy học phải ngoảnh xuống hỏi học sinh của mình bị làm sao. Ngọc là một đứa bình thường kém nổi bật của 12A2, tự dưng đang học Toán lại kêu mất tiền. Cô Thu cũng hơi lo lo, cô chạy xuống xem thế nào.
Cái Ngọc lục cặp sách mãi không thấy tiền, nước mắt giàn dụa đã chảy thành dòng, nó nức nở cầu cứu cô giáo:
- Thưa cô con bị mất tiền...
Cả lớp đổ dồn về phía Ngọc và chiếc balo lộn xộn bị xới tung, tất cả đều giương con mắt khát drama ra để hóng. Lớp này đã từng nhiều lần bị trộm vặt, nhất là đồ dùng của chung, nhưng trộm tiền thì ít lắm. Cái Thảo ngoảnh xuống, cái Ly cũng ngoảnh xuống, nhưng Ly có linh tính không lành, vô thức đóng khóa balo của mình lại như một phản xạ tự nhiên.
Cô Thu trấn an Ngọc, hỏi han đủ kiểu. Cái Ngọc vừa khóc nấc, vừa tìm lại tất cả khe rãnh trong cặp nhưng không tìm thấy tiền. Không khí lớp học càng ngày càng trở nên nặng nề. Là giáo viên chủ nhiệm, cũng là giáo viên phụ trách tiết học này, cô Thu thực sự phải gồng gánh trách nhiệm không nhỏ nếu như có học sinh trong lớp bị mất trộm. Cô mới hỏi:
- Thế mất bao nhiêu?
- Hai triệu cô ạ, bố con cho con đóng tiền học.
Không khí lớp học căng thẳng, riêng Ly thì lo sốt vó vì số tiền Nguyễn Trọng Tùng đưa cho cô cũng là hai triệu. Vãi bướm, không thể nào có sự trùng hợp thế được.
Cô Thu giúp Ngọc tìm trong cặp sách một lần nữa nhưng không thấy tiền đâu hết. Rõ ràng không hề có trong đây. Cô Thu cũng đã gọi điện cho phụ huynh để xác nhận sự việc, quả thật là bố Ngọc có đưa cho một xấp tiền hai triệu.
Thật sự lúc này Ly run lắm, huyết áp tăng làm cho mặt đỏ lên, thần kinh căng như chão, còn hồi hộp hơn cả xem phim kinh dị. Chỉ mong con bé kia để quên ở đâu chứ không phải do bị mất trộm.
Cô Thu đã tìm mọi cách, nói khéo với học sinh là đứa nào có lấy thì sớm thừa nhận sẽ được khoan hồng, cô cũng giảng đạo lí hơn chục phút đồng hồ nhưng không ai nhận. Hai triệu không phải một món tiền nhỏ để mà bỏ qua. Nếu báo cáo lên ban giám hiệu thì sẽ còn căng hơn nữa. Cô phái một nhóm học sinh đi tìm khắp ngóc ngách nhà vệ sinh, lớp học, hành lang, cầu thang và cả bồn cây quanh dãy nhà. Kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh dù đã lục soát mọi phạm vi gần nhất.
Ly mở chai nước ra tu mấy ngụm để bình tĩnh lại. Cây ngay không sợ chết đứng. Đúng là nếu bị phát hiện thì không sao, bởi con bé Ngọc đâu có mang hai triệu toàn tiền lẻ tờ năm nghìn đi đâu. Cái mà Ly lo lắng là sẽ bị tra hỏi nguồn gốc của số tiền đó, sau lại báo về cho phụ huynh, phiền phức! Số tiền đó khá lớn, nếu đến tai mẹ Ly thì không biết mọi chuyện sau đó ra sao.
Quá bế tắc, cô Thu đành cân nhắc đến việc rà soát balo, cặp sách. Bắt đầu từ nam sinh trước. Con gái sẽ soát cặp của con trai, còn con trai sẽ vào nhà vệ sinh tự soát thân thể. Nhưng cuối cùng, không có một cái đáp án nào rõ ràng. Tất cả những nam sinh mang tiền trên năm trăm nghìn đều bị tra hỏi, nhưng đứa nào cũng giải trình được nguyên nhân. Vương Tuấn Anh mang hơn năm triệu với lí do không thể nào sang chảnh hơn là tan học nó sẽ đi mua giày mới.
Làm sao có thể vô lí như thế, tiền để trong cặp bỗng nhiên không cánh mà bay, nếu có kẻ trộm thì chắc chắn là người trong lớp, vậy mà lùng sục không ra. Vẫn còn một cách nữa, đó là kiểm tra cặp sách của các bạn nữ. Cô Thu làm lớn luôn, cho cả bọn con gái xếp hàng dài trên bục giảng, con trai ở dưới soát cặp.
Tuấn Anh "moi móc" balo Thảo, nó lôi ra một gói hình vuông màu trắng, nhìn Thảo cười rõ đểu. Sau còn lấy thêm cái gương, lược chải đầu, mấy cây son với bút kẻ lông mày ra, bĩu môi mỉa mai:
- Đi học kiểu này đây.
Minh ngồi cùng bàn với Châu, lẽ ra sẽ phụ trách soát balo Châu, nhưng do lười biếng nên lại nhường việc cho Sơn. Sơn soát xong không thấy có gì đáng nghi thì thôi, chỉ là Sơn không vui vì tìm thấy một quyển sổ tựa tựa nhật kí lướt qua có vẻ viết về Minh. Hóa ra đó là lí do mà tên Minh cố tình đưa cho Sơn soát, Minh muốn nhấn nhá rằng Châu thích nó và sẽ không thích Sơn đâu.
Balo của Ly là do Nhật kiểm tra. Ly run lắm, thể nào cũng chết cho xem. Nhật rõ ràng nhìn thấy mấy cục tiền trong ngăn lớn nhất, vậy mà nó nhắm mắt cho qua. Kiểu này là bị ngáo đá, là làm việc vô trách nhiệm hay có ý gì đây? Ly thực sự sốc khi Nhật không báo cáo với cô. Nếu Nhật bao che vì nể tình bạn bè thì không thể nào, thằng này tuy tốt với anh em nhưng chuyện động trời như này thì nó không có gan làm vậy. Ly rất là sốc.
Thảo cũng cực kì bất ngờ trước hành động của Nhật, ngỡ con Ly toang rồi chứ.
Cuối cùng, vẫn không thấy bóng dáng hai triệu. Cô Thu thì bế tắc, còn Ngọc cứ khóc tu tu. Ít lâu sau, cô Thu nhận được cuộc gọi, bố Ngọc nói rằng tìm thấy tiền ở trong nhà, hóa ra con bé kia để quên chứ không phải làm mất. Nói như vậy thì cô Thu cũng bớt lo, vì nếu lớp này có vụ ăn cắp chuyên nghiệp thật thì nguy hiểm lắm. Đồng thời con bé Ngọc đãng trí cũng bị chửi một trận vì làm ảnh hưởng đến tiết học của lớp.
Tóm lại, chỉ vì sơ suất của một cá nhân mà làm ảnh hưởng đến tập thể. Người đau tim nhất hôm nay là Lê Thị Tường Ly.
*
Cuối giờ, Ly tìm Nhật để ba mặt một lời, hỏi tại sao Nhật lại làm như vậy. Nhật chỉ nhún vai lạnh lùng, nói một câu chứa đựng sự nhiều mệt mỏi:
- Tao biết tiền đấy không phải mày trộm.
- Why?
- Đéo gì tao phải trả lời mày?
- Ơ kìa...
Nhật nói năng rất buồn cười, như kiểu đang không thoải mái vậy. Thằng này như con gái, lúc trước rõ là dễ tính, càng ngày càng khó ở. Nhật đúng là không phận sự phải trả lời Ly, nhưng bạn bè với nhau có nhất thiết phũ vậy không? Lời nói chẳng mất tiền mua cơ mà.
Nhật nhún vai thêm cái nữa, lướt qua Ly đi như một cơn gió. Ly chán ngán, chạy theo túm lấy tay áo Nhật, thở dài:
- Mày sao thế? Ốm à?
- Không ốm.
- Mày bị sao ý, như con dở hơi.
- Ờ, tao thế đấy.
Người ta không muốn trả lời thì Ly cũng chẳng hỏi cố, nên Nhật cứ thế bỏ đi luôn. Nhưng Ly là đứa muốn rõ ràng, nó không thích mập mờ như vậy, nó nhất quyết phải làm cho ra ngô ra khoai chuyện này:
- Khổ quá, hỏi tí thì làm sao? Mặt cau có như con khỉ đột thế nhở?
Nhật lại nhún vai, ánh mắt cậu khó tả, hơi nhuốm giả dối:
- Chuyện gì tự quyết được thì quyết, không ai mai tiền lẻ đi đóng học cả.
Nhật nói vậy thôi, rồi quay đi, không đợi Ly. Ly thấy thằng nhóc này đáng phục thật, nó cũng biết suy nghĩ đấy chứ, tự quyết định sáng suốt để mọi việc kết thúc gọn lẹ chứ không táy máy hiếu kì như nhiều đứa khác.
Thế mà Ly cứ tưởng...
*
16.10
Sinh nhật.
Trong khuôn viên biệt thự, đèn thắp sáng bưng,