*** Một số thông tin và tên riêng là hư cấu.
Trên thế giới này có hơn 7 tỉ người, tương đương với hơn 7 tỉ cuộc đời. Có người tham vọng, không ngừng theo đuổi những vẻ hào nhoáng mà mình muốn. Còn tôi thì chỉ thích an yên sống hết một đời.
KOS là một hãng sản xuất chuyên xe hơi của Mỹ được thành lập bởi Lucas Williams. Ngạc nhiên chưa, tôi Kim Bảo Huy Minh chính là máu mủ của ông ta. Nhưng đáng xấu hổ vì tôi chỉ là một thằng con hoang không được thừa nhận. Kevin Williams.
Mẹ tôi là người Việt lai Trung, bà sinh ra ở Việt Nam nhưng học tại Mỹ. Bà ấy xinh đẹp đậm nét người Châu Á, thế nên mới lọt vào mắt xanh của bố tôi. Hai người họ yêu nhau nhưng lại trong một quan hệ bất chính. Mẹ tôi là người thứ ba, đem lòng yêu một người đàn ông đã có một vợ và một đứa con trai tên Marcus. Bà ấy tuy biết mình là kẻ phá hoại, nhưng vẫn lầm lỗi mà bất chấp đương theo tình, theo tiền để làʍ ŧìиɦ nhân của Lucas Williams. Và tôi chính là kết quả của mối quan hệ bất chính ấy.
Tôi là thằng bé mang trong người ba dòng máu lai. Tôi cũng thấy tự nực cười mà. Từ khi sinh ra vốn đã nực cười vì tôi là đứa trẻ không được chào đón. Mẹ tôi âm thầm nuôi tôi 6 năm tại Mĩ, rồi khi biết sự thật, vợ của Lucas và con trai ông ta không chấp nhận, vậy mà đến ông ta cũng vứt bỏ tôi luôn.
Lúc đó thì ở Mĩ không còn an toàn nữa.
Tôi về Việt Nam cùng mẹ. Bà ấy hận Lucas đến phát điên, thế nên luôn muốn tôi phải thật giỏi để lớn lên trở về Mỹ tranh giành quyền thừa kế. Nhưng tôi không giống bà ấy, tôi chẳng muốn liên quan. Tôi tham thì tham thật nhưng lại không thích thừa hưởng, giành giật thứ không thuộc về mình. Nhưng bà ấy không chịu hiểu. Bà ấy điên loạn và dần tiêm nhiễm vào tôi những tham vọng.
Lên Trung học, tôi biết mấy bạn nữ rất thích tôi. Khuôn mặt tôi hội tụ nét đẹp của phương Đông và phương Tây. Tôi cũng tự thấy mình đẹp.
Có người nhận xét thần thái của tôi rất đa tình và lãng tử giống như tôi đang cố ý làm ra vẻ sát gái. Nhưng tôi thấy mình rất ngây thơ mà....Tôi có làm gì đâu, chỉ ngồi không cũng có người thích.
Hồi lớp 8 ấy có một đứa con gái ẩn danh đã viết một đoạn văn vô cùng "xuân hạ thu đông" để miêu tả tôi, đăng trên diễn đàn của trường:
"Kim Bảo Huy Minh...
Cậu ấy là người đi ra từ nắng, bước vào trong mưa. Vừa phong trần, vừa dễ thương, vừa mộc mạc, vừa đơn giản. Mọi thứ trong cậu hài hoà và đa dạng đến mức hoàn hảo.
Khuôn mặt cậu biến tấu một cách phong phú. Chỉ mất 2 giây để thôi miên tôi bằng một ánh mắt. Đôi môi và biểu cảm của cậu đã làm tôi hoàn toàn tan chảy như một cây kem bỏ vào lò nướng.
Ánh mắt cậu như thổi ra hơi lửa khiến lòng tôi rạo rực phơi phới như đứng giữa mùa hè. Nụ cười của cậu bát ngát vừa như nắng đầu mùa xuân, cũng mát mẻ như gió cuối mùa thu. Đôi mắt cậu đẹp đến say lòng, khiến các cơ quan tế bào tôi tê liệt khi mùa đông kéo đến.
Chỉ cần nhìn cậu tôi thấy thanh xuân mình nắm trọn bốn mùa trong tay."
Đọc xong tôi thấy khá quan ngại. Chẳng biết cô gái nào đã viết ra chiếc confession này.
Khi đó tôi là đứa trẻ không nhận đủ tình thương, tôi mặc định coi mình không có bố, còn mẹ tôi thì thích áp đặt. Mỗi ngày về nhà, tôi đau đầu khi nghe bà ấy áp đặt. Thật sự tôi mệt lắm, vậy nên tôi tìm đến tình yêu nam nữ để thay thế. Yêu đương cũng thú vị mà nhỉ.
Tôi nghĩ hẹn hò với nhiều người chính là tình yêu, nhưng sau khi gặp cô gái mà bản thân không thể hạ gục thì tôi mới sáng mắt ra.
Lớp 8 ở trường cấp II, tôi được xếp ngồi cạnh Nguyễn Quỳnh Châu. Bạn nữ đó khá nhanh nhẹn, học giỏi lại hiểu chuyện. Nó cũng nói thích tôi. Nhưng thật lòng tôi không có ấn tượng gì với nó, hơn nữa khi xung quanh tôi quá nhiều cô gái thì tôi đáp lại bằng niềm tin à?
Tôi từ chối nó. Sau đó chúng tôi là bạn bè bình thường, nhưng nó hình như vẫn luôn thích tôi, còn tôi lại không quan tâm lắm. Vì tôi cũng quen với việc được yêu mến rồi mà.
Hai năm sau là khi học lớp 10, quá muộn để tôi phát hiện ra Châu có một cô bạn thân cực kì ưu tú. Hoa Anh Thảo, tôi thấy cậu ấy đáng yêu cực. Từng đường nét đều xinh đẹp một cách vô thực, có gì đó mong manh như chạm vào là vỡ. Cô ấy là kiểu con gái mà chàng trai nào cũng muốn tranh slot bảo vệ.
Chỉ có điều Huy Minh tôi đây không tán được.
Đúng vậy, vẻ đẹp của tôi không hạ gục được nó.
Tôi nghĩ chắc chắn Châu là lí do mà Hoa Anh Thảo luôn giữ khoảng cách với tôi. Thời gian sau tôi thấy Châu phiền phức thật đấy, nó cứ luôn là rào cản. Trời má, chưa bao giờ tôi thấy phiền khi bị người khác thích như thế.
Có người xì xào chửi tôi là thằng tồi. Nguyễn Quỳnh Châu thích tôi lâu như vậy, tôi không những không thích nó mà lại còn đi thích bạn thân nó ! Ủa nhưng tôi cũng là con người chứ, tôi có cảm xúc mà.
Tôi hết mình vì Hoa Anh Thảo, nhưng hóa ra Châu không phải lí do duy nhất. Tuấn Anh mới là lí do trực tiếp. Hóa ra crush lại thích bạn thân, giống hệt cái cách mà tôi làm với Châu. Có lẽ trong chúng tôi chẳng ai sai cả.
Khi tôi lên lớp 11, giới truyền thông Mỹ đưa tin Lucas Williams và Marcus Williams không có quan hệ huyết thống. Tôi giật cả mình, tôi nghĩ mình học nhiều nên hoa mẹ mắt rồi. Nhưng vcl đó là sự thật, bố tôi đã bị người đàn bà kia đổ vỏ suốt 20 năm. Tôi không rõ ông ấy làm cách nào phát hiện ra chuyện động trời này, nhưng sốc thật đấy.
Cả Marcus và mẹ hắn bị đuổi khỏi nhà Williams. Sự thật có hơi khó tin, ở một góc độ nào đó tôi còn thấy nó ngặt nghẽo, với tôi thì cũng hả hê. Thằng quý tử ông ta tâm đắc 20 năm nay, người được định sẽ kế thừa chỗ tài sản kia cuối cùng chỉ là giọt nước lã.
Ôi cuối cùng thằng con bị ông ta vứt bỏ lại là đứa con ruột duy nhất à.
Quả báo cả thôi!
Ông ta liên lạc với mẹ tôi...muốn nhận lại tôi.
Cười.
Ông ta nuôi tôi được ngày nào? Yêu thương tôi đếm bao nhiêu phút? Tôi cá là ông ta chỉ cần tìm một người để kế nghiệp khối tài sản khổng lồ của KOS. Và không ai khác ngoài giọt máu duy nhất của ông ta. Ôi tôi thấy mình quan trọng ghê.
Và rồi ông ta còn trực tiếp đi sang Việt Nam một chuyến. Tôi thấy đây giống như một câu chuyện vừa bi vừa hài. Đúng ngày Giáng Sinh, ông ta cử người đến trường đón tôi bằng chiếc KOS Lavish Blue Car bản giới hạn. Khoa trương thật sự.
Ông ta từng gọi cho tôi ngay lúc tôi đang ở trên trường, cầu xin tôi nhận lại bố. Xấu hổ vl, tôi phải chạy vào nhà vệ sinh để nghe máy. Nếu không vì mẹ tôi muốn, không vì bà ấy luôn luôn điên cuồng giục tôi phải chớp lấy thời cơ vàng này thì tôi cũng không có ý định quay về. Tôi ghét ông ta lắm.
Nhưng nếu như chuyện này không ập đến thì sớm muộn gì mẹ tôi cũng sẽ điên cuồng bắt tôi bay qua đó nhận bố thôi. Bà ấy còn lập sẵn kế hoạch xong hết rồi, chỉ không ngờ mọi chuyện dễ dàng hơn bà ấy nghĩ.
Haizz, cũng từ đó mà cái tên Kevin Williams ra đời...
Tôi nói với ông ta, tôi muốn học nốt chương trình Trung học ở bên đây rồi sẽ qua bên đó. Nhưng lí do trì hoãn của tôi là Hoa Anh Thảo.
Có điều, cuộc sống nó kì lạ vãi chưởng. Lúc biết sự thật Thảo thích Tuấn Anh thì cũng là thời điểm mà Châu dần thân thiết với một tên con trai khác.
Tôi không ưa Nguyễn Trọng Sơn ngay từ cái nhìn đầu tiên. À, tôi còn nhớ kì nghỉ hè đi chơi ở Nha Trang, thằng đó đi bằng chiếc ô tô của KOS, nó khiến tôi nhớ về nhà Williams.
Nhắc mới nhớ, lần đó đi thang máy, Châu nói mấy câu làm tôi giật bắn cả mình. Nó biết thông tin rằng nhà tôi giàu. Thái độ của nó còn đáng nghi nữa, giống như nó biết chuyện gia đình tôi...
How??
Tôi thề là giữa tôi và Nguyễn Trọng Sơn có một luồng điện rất khó chịu, tôi cứ ở gần nó là thấy ghét. Và tôi càng ghét hơn khi nó thân thiết với Châu. Không phải tôi ghen đâu. Tôi đố kị đấy! Tôi khó chịu khi một thứ trước giờ luôn dành cho