\(12\)
"Cô ấy đã qua khỏi cơn nguy hiểm, nhưng đứa bé đã không còn. Và từ nay về sau, cô ấy không thể nào mang thai được nữa. Hãy chăm sóc kĩ cho cô ấy, bởi vì cô ấy có dấu hiệu về bệnh tâm lí."
Cả người Long Thiên Hạo cứng đờ.
Mất rồi.
Đứa bé mất rồi.
Là hắn.
Chính tay hắn đã hại chết hai đứa con của mình.
Cả người hắn lảo đảo, ngả về phía sau, người không còn một chút sức lực, hắn không đứng được nữa rồi.
Còn nữa, Gia Tuệ lại có dấu hiệu về bệnh tâm lí, nhẹ thì trầm cảm, còn nặng hơn, đó chính là tâm thần phân liệt.
Xin lỗi.
Xin lỗi em, Gia Tuệ.
Bác sĩ vừa rời đi, Cố Cẩn Vân giáng cho hắn một cú đấm lên mặt, in đậm cả bàn tay anh.
Cố Cẩn Vân túm lấy cổ áo hắn.
"Long Thiên Hạo, Gia Tuệ bị như vậy, cậu hài lòng chưa?"
Cố Cẩn Vân buông tay ra, đẩy mạnh Long Thiên Hạo ra, làm hắn ngã nhoài xuống đất.
Long Thiên Hạo không hề đánh trả, bởi hắn đáng bị đánh, hắn đáng chết.
"Tốt nhất, cậu đừng có tới đây nữa, cậu không xứng để ở cạnh cô ấy."
Hắn ngước mắt nhìn Cố Cẩn Vân.
"Không, tôi phải ở đây. Cô ấy là vợ tôi, tôi sẽ không buông tay cô ấy lần nữa."
Lời hắn vừa dứt, một nắm đấm lại rơi xuống mặt hắn, máu trên khoé môi hắn bắt đầu chảy ra.
"Cậu còn dám nói những lời này, cậu không biết xấu hổ hay sao? Chính cậu là người khiến Gia Tuệ biến thành như vậy, cậu đừng làm cô ấy đã bệnh càng thêm bệnh nữa."
Long Thiên Hạo đưa tay lau máu trên cằm mình, hắn dùng sức để đứng dậy.
"Đúng, lỗi là do tôi gây ra, nhưng tôi sẽ sửa. Cố Cẩn Vân, tôi mới là chồng của cô ấy, không phải cậu, cho nên cậu không có quyền cấm tôi đến gần cô ấy hay không."
Hắn chỉ tay vào ngực Cố Cẩn Vân.
Cố Cẩn Vân im lặng, Long Thiên Hạo nói không sai, hắn ta vẫn còn là chồng của cô, anh không có quyền ngăn cản hắn đến gặp cô.
Long Thiên Hạo lảo đảo bước đi, hắn là