\(2\)
Cả một tuần sau đó, Chu Duy vẫn ở sát bên cạnh Tưởng Châu Châu, không mảy may để ý đến người vợ của mình như thế nào? Có xảy ra chuyện gì không?
Còn Tưởng Châu Châu, ngoài mặt làm ra cái vẻ lo lắng nhưng trong lòng không được mừng rỡ.
Tầm một tháng sau, chất độc trong người cô ta đã được giải hoàn toàn.
"Châu Châu, để anh kêu trở lý Văn đưa em về. "
Cô ta làm ra vẻ khó hiểu :
"Còn anh thì sao? "
Nét mặt anh trầm xuống:
"Anh phải về nhà với Giai Kỳ. Nợ em, anh đã trả xong rồi, từ nay chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa. "
An xoay lưng bỏ đi để mặc cô ta đang tràn đầy phẫn nộ trong lòng.
Cô ta không cam tâm, Hứa Giai Kỳ đó có gì hơn cô ta chứ ?
Vị trí Chu phu nhân này nhất định phải là của cô ta.
\[....\]
Về đến nhà, Chu Duy lặng lẽ mở cửa bước vào trong nhà, nhưng căn nhà hôm nay bỗng yên ắng lạ thường.
Giai Kỳ đâu rồi?
Không dọn dẹp nhà cửa sao?
Mọi khi nhà đều rất sạch sẽ mà.
Trong lòng anh bỗng nhiên có một nỗi sợ hãi bao trùm.
Anh khẽ gọi tên cô:
"Giai Kỳ, em có ở nhà không?"
"Vợ, em ở trong nhà tắm à?"
"Ra đây đi, đừng chơi trốn tìm nữa"
Nhưng đáp lại anh vẫn là một sự im lặng, im lặng đến đáng sợ.
Anh lấy điện thoại gọi cho trợ lý Văn :
"Trợ lý Văn, cậu có đưa Giai Kỳ về nhà không? Sao tôi lại không thấy cô ấy? "
"Chuyện này..... "
Trợ lý Văn bên kia có vẻ hoảng hốt lo sợ.
"Nói đi."
"Thật ra, phu nhân vẫn chưa tỉnh."
Anh hơi ngỡ ngàng:
"Chưa tỉnh? Tại sao lại chưa tỉnh?"
"Cái này tôi cũng không rõ."
"Chết tiệt. "
Anh cúp điện thoại, chửi thề một câu rồi nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Anh cũng thật hồ đồ, đến vợ mình nằm ở phòng nào mà cũng không biết, an hỏi mãi bác sĩ mới chịu tiết lộ.
Bước vào phòng bệnh, cô vẫn đang nằm đó, đang phải đấu tranh giữa sự sống và cái chết, đang phải nhờ thiết bị để duy nhất sự sống.
Sắc mặt cô trắng bệch như không còn sức sống.
Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt ấy, lòng không khỏi đau đớn.
Anh cố gắng bình thường, lên tiếng hỏi bác sĩ:
"Bác sĩ, tại sao đến giờ vợ tôi vẫn chưa tỉnh? "
"Chuyện này chúng tôi cũng không rõ. Đây là lần đầu chúng tôi gặp phải trường hợp này. Theo tôi đoán, là do cô ấy không muốn tỉnh lại. "
Không muốn tỉnh lại?
Nói dối?
Giai Kỳ, bọn họ đang nói dối phải không?
Em làm sao mà không muốn tỉnh lại chứ?
Chúng ta còn bao nhiêu việc cần làm ở phía trước mà.
Trong đầu anh hiện lên hàng loạt các câu hỏi nhưng lại hoàn toàn không lý giải được.
Bác sĩ lại tiếp tục nói:
"Hơn nữa, cô ấy vừa phải làm phẫu thuật ghép tuỷ lại vừa phải làm phẫu thuật phá thai, sức khỏe cũng không thể nào chịu được."
"Ông nói cái gì? Phá thai? Chuyện này là sao? "
Khuôn mặt anh ngỡ ngàng, kinh hãi tột độ.
Vị bác sĩ kia trợn to mắt, dường như ông ta cũng đã tức giận:
"Anh không biết vợ mình mang thai sao? "
Anh lao tới chỗ vị bác sĩ kia:
"Ông nói vợ tôi mang thai? Sao các người lại dám làm phẫu thuật cho cô ấy? "
"Anh còn dám nói tôi? Chính anh là người yêu cầu chúng tôi phá thai không phải sao? Nhớ lại cho kỹ đi."
Người anh lảo đảo, chân không còn sức lực ngã xuống mặt đất.
Vị bác sĩ kia lắc đầu thở dài, ông đi ra ngoài cho anh bình tĩnh suy nghĩ lại.
Còn anh, trong lòng anh bây giờ rối như tơ vò vậy.
Lúc đó, anh cứ ngỡ cô nói dối là mình mang thai để không phải làm phẫu thuật.
Lúc đó, anh