\(3\)
"Con của tôi, các người đem con của tôi đi đâu rồi? "
"..."
"Mau trả lại con cho tôi. "
"..."
"Thả tôi ra. Các người có nghe không? Mau chóng thả tôi ra. "
"..."
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Hơn một tuần rồi, cô luôn trong tình trạng như vậy.
Long Thiên Hạo không biết đã đem đứa bé đi đâu? Hắn không cho cô biết.
Nhưng chắc chắn không có ý tốt gì.
Cô hôn mê ba ngày, tỉnh lại thì thấy mình bị nhốt trong một căn phòng.
Cô biết nơi này, đây là nhà của hắn và cô.
Nhưng đã không còn cái được gọi là gia đình nữa rồi.
Cô dùng sức la hét, đập cửa, dùng mọi cách để thoát ra ngoài nhưng hoàn toàn vô ích.
"Long Thiên Hạo, anh mau thả tôi ra. "
"..."
"Lũ cầm thú các người, các người không có quyền nhốt tôi ở đây. "
"..."
"Mở cửa. "
Cô liên tục đập thật mạnh vào cánh cửa.
Cánh tay cô trở nên đau rát, một chút máu đã ứa ra. Nước mắt cứ chảy làm ướt đẫm khuôn mặt cô.
Bị nhốt, cô không biết mình bị nhốt bao lâu.
Cô cũng không còn phân biệt được bây giờ là ngày hay đêm nữa rồi.
Ngày nào cô cũng la hét om sòm khiến Long Thiên Hạo vô cùng bực bội.
Hắn xông vào phòng :
"Hàn Gia Tuệ, cô nổi điên cái gì? Cô muốn làm Sơ Hạ bị xảy thai phải không? "
Sơ Hạ.
Lại là Sơ Hạ.
Vì đứa con của cô ta mà hắn ngày đêm lo lắng, vậy còn Tiểu Bảo của cô phải làm sao đây?
Cô bật cười :
"Phải. Tôi chính là muốn cô ta bị xảy thai đấy. Tôi muốn con của cô ta đến bầu bạn với con tôi đấy. "
Chát.
Long Thiên Hạo đánh cô.
"Tôi thật không ngờ dã tâm của cô lại độc địa như vậy đấy. "
"Tôi độc địa? Tôi độc địa đến đâu cũng không bằng loại cầm thú như anh. Con ruột của mình cũng nhẫn tâm giết chết. Haha... Haha... "
Cơn tức giận của Long Thiên Hạo lên đến đỉnh điểm, hắn tiến tới bóp lấy cổ cô :
"Tôi nói rồi, nó không phải con tôi. Tôi chỉ thừa nhận đứa bé được Sơ Hạ sinh ra. "
Hắn đẩy mạnh cô ra, khiến cô ngã xuống nhà.
"Ha... Vậy thì anh trả lại con cho tôi. Anh đưa nó đi đâu rồi. Các người mau trả con lại cho tôi. "
Cô gào lên.
Cô thấy mình sắp phát điên rồi.
Cô bị bọn họ bức điên rồi.
Khoé môi hắn cong lên, để lộ nụ cười nham hiểm :
"Tôi sẽ không nói cho cô biết đâu. Tôi muốn cô ngày ngày sống trong lo lắng thấp thỏm. Hay nói cách khác, tôi muốn cô sống không được, muốn chết cũng không xong."
Cô lao tới túm lấy cổ áo hắn :
"Long Thiên Hạo, anh là