\(3\)
"Bác sĩ, ông nói linh tinh cái gì vậy hả?"
"Đây vốn không phải trò đùa đâu!"
"Các người có biết nói dối Tất Quân tôi sẽ có hậu quả gì không?"
Tất Quân như không tin vào những gì bản thân mình vừa nghe được, hắn cho rằng bác sĩ là đang lừa hắn. Hạ Nhược Vân kia không thể chết một cách dễ dàng như vậy được, chắc chắn là không phải.
Hắn trừng mắt nhìn vị bác sĩ đang đứng run rẩy trước mặt mình, gân xanh đã nổi cả lên trán và cánh tay của Tất Quân hắn. Đôi đồng tử trong mắt hắn co lại, đôi mắt của Tất Quân hằn lên một vài tia máu, dường như đang rất giận dữ.
Cánh tay hắn siết thành nắm đấm, không ngờ bọn họ lại có lá gan lớn đến như vậy, lại còn dám lừa dối hắn như vậy. Trong lòng của Tất Quân đang cực kỳ hoảng loạn. Không, Hạ Nhược Vân chắc chắn sẽ không chết, không thể nào, cô ta sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu.
Tất Quân tự nhắc nhở bản thân mình như vậy. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, trong lòng hắn dấy lên một nỗi sợ hãi, hệt như nỗi sợ năm đó khi hắn đánh mất người con gái hắn yêu.
Đối diện với sự tức giận của Tất Quân, vị bác sĩ kia chỉ biết cúi đầu xuống đất, hai tay nắm chặt vào nhau, người run lên cầm cập. Ai mà không biết Tất Quân hắn một khi nổi giận sẽ đáng sợ đến thế nào. Vị bác sĩ kia chỉ cầu mong mình thoát khỏi kiếp nạn này sớm nhất có thể mà thôi.
Nhìn người mặc chiếc áo blouse trắng đang run lẩy bẩy trước mắt mình, Tất Quân đã giận lại càng thêm giận. Hắn tiến tới, túm lấy cổ áo của vị bác sĩ kia, đôi mắt hắn bỗng chốc đỏ ngầu.
"Nói, các người nói dối có phải không? Tôi cho mấy người một cơ hội nữa, nói đúng sự thật, tôi sẽ coi như không có gì."
Vị bác sĩ kia cả người run rẩy nhìn Tất Quân, môi mấp máy, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi.
"Thưa ngài, điều chúng tôi nói hoàn toàn là sự thật. Cô ấy đã chết trước khi được đưa đến bệnh viện rồi. Chúng tôi thật sự không thể cứu được cô ấy."
"Chết tiệt!"
Tất Quân chửi thề một câu, đưa tay hất mạnh khiến cho vị bác sĩ kia suýt ngã xuống sàn nhà.
"Tôi cho mấy người biết, nếu tôi vào trong đó, nếu cô ta vẫn còn sống thì tôi sẽ cho người đập nát cái bệnh viện này."
Cánh tay của Tất Quân chỉ vào cánh cửa, đôi mắt trợn to nhìn vị bác sĩ đang run lẩy bẩy, cả người đứng dựa trên tường kia. Vị bác sĩ kia liên tục gật đầu, trên gương mặt hiện lên rõ sự sợ hãi.
Tất Quân lập tức mở cửa ra, chân hắn từng bước từng bước đặt chân vào căn phòng cấp cứu kia. Căn phòng này, đột nhiên Tất Quân cảm thấy lạnh lẽo đến lạ thường.
Vừa bước vào, đập vào mắt hắn chính là hình ảnh người con gái đang nằm trên giường, gương mặt được che phủ bởi một lớp khăn trắng. Một vị bác sĩ đứng ngay bên cạnh, chỉ biết