\(6\)
"Cô vừa nói cái gì cơ?"
"Tôi nói cái gì bộ anh nghe không hiểu sao?"
"Cô nói lại lần nữa xem!"
"Cháu bé, cháu đi vào phòng đi. Để cô nói chuyện với ba cháu một chút, lát cô sẽ đưa cháu đi gặp mẹ."
Hạ Nhược Nhiên không thèm để ý khuôn mặt đầy ngạc nhiên kia của Tất Quân, cô quay sang, đưa tay xoa đầu đứa nhỏ. Tuy nó là con của chị cô, cô không thể giấu được, nhưng nó vẫn còn là đứa trẻ, chuyện này chưa thể để nó biết được. Đến một lúc nào đó, Hạ Nhược Nhiên sẽ cho nó biết toàn bộ mọi chuyện.
Ngay sau khi nhắc đến mẹ, hai mắt của đứa trẻ ngay lập tức sáng lên, nó vội vàng gật đầu. Chỉ cần đưa nó đi gặp mẹ, như thế nào nó cũng chịu hết.
"Dạ, có thật không ạ?"
"Tất nhiên là thật rồi!"
Hạ Nhược Nhiên nhìn đứa trẻ, khuôn mặt tươi tắn, trên môi của cô còn nở một nụ cười tươi khiến cho đứa bé an tâm phần nào.
Ngay lập tức, đứa bé gật đầu. Nó sắp có thể được gặp mẹ, nó sắp được đi thăm mẹ nó rồi. Trong lòng nó vui mừng khôn xiết, không hề để ý đến người cha đang đen mặt lại ở phía kia.
"Dạ cháu biết rồi! Cô nhớ nói nhanh lên nha, rồi còn đưa cháu đi gặp mẹ!"
Sau khi nhìn thấy cô của mình gật đầu, đứa bé an tâm xoay lưng trở về phòng, trước khi vào phòng, nó còn quay đầu lại nhìn Hạ Nhược Nhiên, như là muốn dặn dò.
"Cô không được thất hứa đâu đấy!"
Ngay sau khi nhìn thấy con mình bước vào phòng, tay của Tất Quân bỗng nhiên nắm chặt cánh tay mảnh khảnh kia của Hạ Nhược Nhiên, đôi đồng tử của hắn co lại.
"Cô vừa nãy mới nói cái gì?"
Khuôn mặt của Hạ Nhược Nhiên khẽ nhăn nhó vì đau đớn do lực của Tất Quân dùng quá mạnh. Cô hất cánh tay của hắn ra, giọng nói của cô mang theo vài phần giận dữ
"Tôi nói cái gì bộ anh không nghe rõ hay sao hả? Tôi nói người gây ra tai nạn cho bạn gái anh là tôi, Hạ Nhược Nhiên chứ không phải là chị gái của tôi, Hạ Nhược Vân."
Năm xưa, trong lúc bồng bột, giận dỗi, Hạ Nhược Nhiên bỏ ra ngoài uống rượu, lại chưa có giấy phép lái xe, không may đâm phải một người phụ nữ, cũng chính là Vũ Nhi, bạn gái của Tất Quân. Lúc đó, cô sợ hãi đến cực độ, lại bị Tất Quân nhìn thấy nhưng đã kịp thời bỏ chạy đi mất. Nếu lúc đó, cô ở lại, chị của cô sẽ không vì cô mà phải chịu khổ.
Cô kể với