\(1\)
"Nào, Cao Cơ, em ăn tôm đi nè."
"Em....."
Cao Cơ hơi ngập ngừng, đôi mắt đã đỏ hoe nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mình. Người đàn ông này chính là người chồng chung chăn gối với cô bao nhiêu năm nay. Dường như Cao Cơ muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng nghẹn ứ lại, nói không ra tiếng.
"Sao vậy? Cao Cơ, em thích ăn tôm lắm mà, sao bây giờ lại không ăn?"
"...."
"Ngoan nào, mau ăn đi, anh bóc vỏ cho em đấy."
Người đàn ông cầm con tôm đã được bóc vỏ đưa lên khoé miệng của người con gái trước mặt mình. Anh hơi nhướn mày lại, nheo mắt nhìn cô. Chẳng phải Cao Cơ rất thích ăn tôm sao? Bây giờ lại như vậy là thế nào?
Thanh âm phát ra từ miệng của Cao Cơ mang theo vài phần giễu cợt nhưng đem theo đó là một sự chua xót đến cực điểm.
"Trình Ca, người thích ăn tôm là Tiêu Vi, không phải em."
"...."
"Em bị dị ứng với tôm."
Cao Cơ nhìn chằm chằm người đàn ông tên Trình Ca này, đôi mắt đã cay xè từ lúc nào không hay. Hốc mắt của cô đỏ hoe, nước mắt đã tràn ra khiến gương mặt của cô ướt đẫm từ lúc nào.
Cánh tay của Trình Ca hơi khựng lại, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ lúng túng. Trình Ca ngay lập tức bỏ con tôm đã được bóc vỏ xuống đĩa, anh lấy khăn lau tay rồi nhanh chóng cầm lấy cánh tay của Cao Cơ.
"Cao Cơ, anh xin lỗi! Anh không cố ý. Nhất định lần sau sẽ không như vậy nữa."
Nhìn sự khó xử của Trình Ca, người chồng của cô, cô cũng không giận dữ là bao. Bởi vì, cô đã quá quen với việc này rồi. Cao Cơ hất cánh tay của Trình Ca ra, trên gương mặt của cô hiện rõ vẻ mệt mỏi. Giọng nói của cô lạnh nhạt đến mức đáng sợ.
"Em biết rồi, chẳng sao cả, em cũng quen rồi. Anh không cần cảm thấy có lỗi. Dù sao, em cũng chỉ là một thế thân mà thôi!"
Câu cuối cùng, giọng của Cao Cơ nhỏ dần rồi dừng lại. Câu nói cuối cùng phát ra mang theo sự đau đớn đến tột độ.
Cao Cơ ngay lập tức quay lưng lại, nhanh chóng trở về phòng của mình. Cô sợ, sự mạnh mẽ của mình sẽ không giữ được nữa mà sụp đổ trước mặt của Trình Ca mất. Cô thật sự không thể nào chịu được cái tình cảnh như vậy nữa rồi.
Nhìn bóng lưng của Cao Cơ khuất dần, Trình Ca cảm thấy thật có lỗi. Anh lại khiến cho cô buồn mất rồi.
Cánh cửa phòng sau khi đóng lại, Cao Cơ ngồi sụp xuống đất, bật khóc nức nở. Nước mắt cô cứ lã chã rơi xuống, khiến cánh tay áo trên đôi tay đang ôm lấy thân thể gầy yếu của mình ướt đẫm. Sự