"Chồng, giữa em và cô ấy, anh yêu ai hơn?"
"Sơ Vũ, anh xin lỗi... Người anh yêu hiện giờ chính là cô ấy."
"Vậy là, bây giờ, anh đã không còn yêu em nữa rồi, phải không?"
Sơ Vũ liếc mắt nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, hốc mắt của cô đỏ hoe, khoé mắt cay xè từ lúc nào không hay biết. Từng giọt nước mắt cứ tuôn ra, khiến gương mặt của cô bỗng chốc ướt đẫm.
Người đàn ông đang đứng trước mặt cô, chính là người chồng mà cô dùng cả thanh xuân để yêu, dùng cả cuộc đời của mình để ở bên cạnh chăm sóc, vậy mà anh có thể nhẫn tâm phản bội lại tình cảm của cô.
Người đàn ông khuôn mặt khó xử, thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn Sơ Vũ, khoé môi khẽ mấp máy.
"Sơ Vũ, xin lỗi em, là anh đã làm tổn thương em. Nhưng anh thật sự rất yêu cô ấy!"
Sơ Vũ bỗng nhiên bật cười, một nụ cười chua chát. Sâu trong đôi mắt của cô chính là sự đau đớn, thất vọng. Nó cứ như một con dao đâm thẳng vào trái tim nơi lồng ngực của cô, khiến cho nó vỡ vụn.
"Nếu anh yêu cô ấy như vậy, tại sao lại không ly hôn với em?"
Tại sao lại đẩy chúng ta đến bước đường này? Tại sao lại khiến cho cả ba người chúng ta cùng đau khổ? Giải thoát, chẳng phải tốt hơn sao?
Nhìn người con gái đang đau đớn, thất vọng đứng trước mặt mình, khuôn mặt của Giang Huy đầy khó xử. Cô ấy là người vợ của anh, người ở bên cạnh anh mỗi khi anh gặp khó khăn. Hai người từng yêu nhau sâu đậm, nhưng thứ tình cảm ấy lại mất dần theo thời gian.
"Anh xin lỗi, anh chưa thể ly hôn với em được. Anh sợ cha mẹ sẽ không chịu nổi cú sốc này."
Sơ Vũ cũng chỉ biết gật đầu, hai mắt của cô nhắm chặt lại, mặc kệ nước mắt cứ lã chã rơi xuống.
Giang Huy, anh có biết anh thật sự rất tàn nhẫn không? Thì ra anh chưa ly hôn với em là vì cha mẹ của anh. Vậy mà em cứ tưởng, em vẫn còn một chút hy vọng, còn tưởng hai chúng ta vẫn còn có thể quay lại như xưa.
Hai người cứ như vậy, không ai nói với nhau một câu nào. Nếu đã không còn yêu, sao lại còn dày vò nhau lâu đến như vậy? Không gian tĩnh lặng bị tiếng chuông điện thoại của Giang Huy phá vỡ.
Anh nhấc điện thoại lên nghe, bên kia nói gì đó khiến cho sắc mặt của Giang Huy ngay lập tức thay đổi. Giang Huy vội vàng cầm lấy chiếc áo, định chạy ra ngoài thì bị cánh tay của Sơ Vũ cản lại.
"Đã giờ này rồi anh còn định đi đâu? Có chuyện gì thì để mai hãng đi."
Giọng của Sơ Vũ cực kì nhẹ nhàng, giờ này đã muộn rồi, cô chỉ muốn anh nghỉ ngơi. Ấy vậy mà Giang Huy lại bực bội nói với cô.
"Sơ Vũ, đây không phải là lúc chúng ta cãi nhau. An Nguyên bị tai nạn xe, anh phải đến với cô ấy ngay lập tức. Cô ấy đang