\(2\)
"Thẩm Quân Vũ, nếu anh còn dám nói thêm một câu nữa, thì hai chúng ta lập tức ly hôn."
Ánh mắt của Bối Nặc hằn lên những tia máu, tưởng chừng như đang rất giận dữ. Cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mình, ánh mắt cực kỳ kiên định. Thẩm Quân Vũ hại cuộc đời cô chưa đủ khổ sao, bây giờ lại cứ cằn nhằn bên tai của cô hoài.
Thẩm Quân Vũ vừa nghe thấy hai từ ly hôn, ngay lập tức im bặt. Sắc mặt của Thẩm Quân Vũ hơi trầm xuống, mang theo một chút buồn bã. Thẩm Quân Vũ định nói gì đó nhưng lại sợ Bối Nặc đòi ly hôn thật thì không có ai có thể ngăn cản được cô ấy.
Mấy năm nay, Bối Nặc đã đề nghị ly hôn rất nhiều lần rồi, nhưng Thẩm Quân Vũ vẫn luôn tìm cách lảng tránh, không để cho cô nhắc đến việc này nữa. Bởi vì, tình cảm mà Thẩm Quân Vũ anh dành cho Bối Nặc là thật.
Thẩm Quân Vũ định quay sang nói với con trai nhưng nhìn gương mặt đang mong chờ kia của nó, anh thật sự không nỡ. Con trai anh từ nhỏ đã thiếu vắng tình mẹ rồi, mẹ nó không ở bên cạnh nó khiến cho Thẩm Quân Vũ đau lòng khôn xiết. Bây giờ, nếu ngày mai,nếu nó chứng kiến cái cảnh bạn bè cùng trang lứa được cha mẹ đưa đến trường, nó sẽ buồn đến mức độ nào cơ chứ?
Thẩm Quân Vũ đành phải liều mình quay sang chỗ của Bối Nặc,cầu xin cô lần cuối. Anh không muốn để đứa con trai của mình phải chịu thiệt thòi nhưng trong lòng của Thẩm Quân Vũ anh lại rất sợ mỗi khi Bối Nặc nhắc đến hai từ ly hôn kia.
Thẩm Quân Vũ đưa mắt nhìn người con gái đang ngồi trên chiếc ghế sô pha kia, khoé môi của anh hơi mấp máy, giọng nói phát ra dường như là rất nhỏ, chỉ có những người ở gần đó mới nghe thấy được.
"Bối Nặc, coi như anh cầu xin em, một lần thôi. Một lần thôi có được hay không?"
Giọng nói của Thẩm Quân Vũ cực kỳ thành khẩn, anh đang tha thiết cầu xin Bối Nặc, người vợ cũng chính là người con gái mà anh yêu nhất trên cuộc đời này.
Mặc cho Thẩm Quân Vũ có thành khẩn cầu xin như thế nào, Bối Nặc vẫn không hề có một chút dao động nào. Từ trong ánh mắt của cô, người ta có thể thấy được sự lạnh lùng đến đáng sợ ở trong đó.
Bối Nặc trợn to mắt nhìn Thẩm Quân Vũ, giọng nói chứa đầy sự tức giận ở trong đó.
"Thẩm Quân Vũ, tôi nhớ là anh không có bị điếc mà, tại sao lời của tôi nói anh vẫn không nghe rõ? Tôi nói không là không, anh nghe có hiểu không?"
Trên gương mặt của Thẩm Quân Vũ tràn đầy vẻ thất vọng. Đã biết rõ kết quả, nhưng vẫn cố gắng hy vọng,