\(6\)
"Giai Kỳ, em ăn chút gì đi cho khỏe? "
Anh múc thìa cháo đưa lên sát miệng cô.
"..."
"Em không thích ăn cháo trắng à? Hay để anh mua cái khác cho em nhé?"
"...."
\[...\]
"Giai Kỳ, đừng nằm nữa, dậy ăn chút gì đi, xong rồi nghỉ ngơi. "
"..."
"Em đừng hành hạ bản thân mình như vậy được không? "
"..."
\[...\]
"Vợ à, nghe lời anh, ngồi dậy, ăn một miếng thôi, một miếng thôi cũng được. "
"..."
"Anh biết em đau lòng, nhưng anh xin em đừng như vậy có được không? "
"..."
"Em tính như vậy cả đời à? "
"..."
"Anh van xin em đừng như vậy có được không? "
"..."
"Em đánh anh, mắng anh, oán hận anh đều được, anh chỉ xin em đừng làm hại sức khỏe của mình như vậy? "
"..."
Anh nhìn cô với vẻ mặt thống khổ.
Từ khi cô tỉnh lại cho đến nay, đã hơn một tháng rồi.
Nhưng cô không chịu mở miệng nói chuyện, không chịu ăn uống, cứ như cái xác không hồn.
Đôi mắt cô tràn ngập vẻ bi thương, cô cứ thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô tận kia.
Anh sắp chịu hết nổi rồi.
Anh không thể chịu được khi cô cứ hành hạ mình như vậy.
Cô hận anh thì hãy đánh anh, mắng anh, anh còn cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng cô cứ như thế này anh thật sự không thể chịu nổi.
Giai Kỳ, anh xin em, đừng như vậy nữa.
Em nói gì đi Giai Kỳ.
Em càng như vậy anh càng cảm thấy hận bản thân mình hơn thôi.
Chu Duy nắm chặt tay cô, anh sợ, khi buông tay cô ra, cô sẽ biến mất.
Hơn một tháng nay, cô không ăn uống gì cả, chỉ phụ thuộc vào máy móc, thuốc thang để duy trì.
Cô càng ngày càng gầy, gầy đến nỗi có thể dễ dàng bị gió cuốn đi.
Bác sĩ nói rằng cô cứ như vậy sẽ rất nguy hiểm, bởi chỉ dựa trên thuốc thang là không ổn, thuốc có thể có những tác dụng phụ gây nguy hiểm tính mạng, hơn nữa, nếu cô không ăn uống gì thì thân thể sẽ ngày càng suy yếu.
Anh biết chứ.
Nhưng anh nên làm gì đây?
Anh hết lời khuyên nhủ cô, nhưng cô vẫn không chịu ăn một miếng.
Nếu anh ép buộc cô, cô sẽ càng phản kháng, có khi lại còn phản tác dụng nữa.
Rốt cuộc anh phải làm sao đây?
"Giai Kỳ, anh xin em, em nói gì đi được không?"
Giọng anh đau khổ, khuôn mặt lộ rõ vẻ bi thương.
Cô khẽ liếc nhìn anh, nhưng chỉ 1 giây sau lại trở về trạng thái ban đầu.
Anh muốn cô nói, cô phải nói gì bây giờ?
Con mất rồi, đứa con cô ngày đêm chờ mong lại bị chính tay cha nó hại chết.
Nực cười thật.
Cô thấy cuối đời mình thật đáng thương, là một "bình máu di động", mất đi một quả