Editor: Quỳnh Cửu
Mục Lâm bên này cũng lấy lại được sức rồi, xuống giường đóng cửa lại, kéo đèn ra.
Cửa ở đây không có khóa, cậu muốn khóa cũng không được, mỗi ngày đêu nơm nớp lo sợ bọn chúng tới, không phải là sợ bị đánh, mà là sợ vì cậu mà chị cậu phải thỏa hiệp với chúng.
Cậu là phế vật!
Mục Lâm trữ sẵn một ít thuốc ở trong phòng, cậu vừa xử lý vết thương, vừa yên lặng khóc.
Mục Lâm bên này vừa xử lý vết thương xong thi điện thoại của Mục Căng tới.
"Alo, chị ơi."
"Tiểu Lâm, chúng nó đánh em ở đâu rồi?"
"Không có, chỉ véo một cái thôi." Mục Lâm nhìn vết bỏng lớn trên tay, cắn răng nhịn, lạnh nhạt nói.
Mục Căng thở dài, "Điện thoại đâu rồi, chúng nó không cướp của em đấy chứ?"
"Không, chẳng phải vẫn đang ở đây với em còn gì?" Mục Lâm cười.
Đợt trước cô về, đứng ở cửa thôn đưa cho cậu, cô không dám vào, nếu vào thì không ra được nữa, người canh cổng thôn cô đã sắp xếp xong xuôi rồi, đợi cô tới thì sẽ để Mục Lâm qua, hai người gặp mặt.
Chỉ là những cơ hội như thế đã ít lại càng ít hơn.
"Vậy là tốt rồi, tiểu Lâm, chăm sóc bản thân cho tốt nhé!" Mục Căng nghẹn nào.
"Không cần lo cho em đâu, chị cố học cho tốt, tốt nhất là xuất ngoại luôn, đừng để chúng nó tìm thấy chị nữa." Mục Lâm vừa cười vừa ói.
"Tiểu Lâm..." Mục Căng che miệng, nước mắt rơi lã chã.
"Được rồi, em cúp nhé, không có việc gì thì đừng gọi điện cho em." Vì mỗi lần họ gọi điện thoại, kiểu gì chị cậu cũng khóc.
Cậu thực sự không sao cả, chẳng đau một chút nào, cũng chỉ vì cậu mà chị mới bị chúng làm cho khốn đốn đến thế, nếu như...
Cậu nhìn ra cửa.
Có phải là cậu không nên sống hay không?
Sống không bằng chết, lại còn liên lụy tới người khác nữa?
Mục Lâm rơi nước mắt, bò lên giường, để cánh tay bị thương bên ngoài để tránh bị đè lên, nặng nề ngủ.
Mục Căng cầm điện thoại, ngồi chồm hỗm bên ngoài khóc hồi lâu, khó khăn lắm mới nín được, gọi điện thoại qua cho Phàn Ngải.
Chẳng biết Phàn Ngải đang bận làm gì, gọi nhiều lần vẫn không bắt máy, Mục Căng chôn mặt trong cánh tay, nhỏ giọng nức nở.
Phương Mạc Hoài tỉnh, khẽ động làm áo trên người tuột xuống, anh cầm áo lên, nhìn chung quanh phát hiện túi xách của Mục Căng vẫn còn ở đó, người lại không thấy đâu.
Anh đi ra ngoài, kéo cửa gọi cô, "Mục Căng."
Không ngờ vừa cúi đầu xuống đã thấy cô đang ngồi khóc thu lu ở đấy.
Mục Căng nghe thấy giọng anh, hoảng hốt lau lau nước mắt, úp mặt không dám nhìn lên.
Phương Mạc Hoài nhíu mày ngồi xổm xuống, "Sao thế? Sao lại khóc rồi?"
Mục Căng không nói, chỉ lắc đầu,
Phương Mạc Hoài thấy cô không muốn nói, anh cũng không ép, chỉ đưa tay xoa xoa đầu cô, "Đừng khóc."
"Đàn anh...anh có thể..." Mục Căng trầm mặc hồi lâu, mới run run nói.
"Cho em mượn 2000 được không?" Mục Căng ngẩng đầu, đôi mắt đã đỏ quạch lên, mặt cũng hồng hồng, trông đáng thương chết được.
Phương Mạc Hoài rút một cái khăn tay ra, lau nước mắt ở dưới cằm cô trước, rồi lau tới mặt.
"Cần tiền mặt hay là qua Wechat?" Anh hỏi.
"Wechat." Giọng cô vừa khàn khàn lại nghẹn ngào.
Chúng đòi tiền gấp, Phàn Ngải lại không nghe điện thoại, cô chỉ có thể mượn anh trước.
"Xin lỗi đàn anh." Cô vừa nói, nước mắt lại rơi xuống tiếp.
Cô không muốn khóc, nhưng chẳng hiểu tại sao lại nhịn không được, cũng chẳng muốn nhị nữa.
Phương Mạc Hoài vừa rút điện thoại ra lại thấy nước mắt cô rơi xuống tiếp, thở dài, tự tay lau cho cô, cũng chẳng buồn để ý đến mấy cái mập mờ gì nữa, "Đừng khóc nữa được không?"
Mục Căng gật đầu.
Phương Mạc Hoài chuyển tiền qua cho cô, sau đấy cất điện thoại đi, "Có phải em gặp vấn đề gì không?"
Mục Căng lấy điện thoại ra nhận tiền, chuyển sang cho bọn Lý Đạt.
Sau đấy cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt ấy rơi vào trong mắt của Phương Mạc Hoài chính là sự uất ức vô cùng, "Vâng."
Phương Mạc Hoài thở dài, nhìn bộ dáng cô có vẻ như không muốn nói với anh lắm, anh cũng không phải kiểu người tọc mạch, cô không nói thì anh cũng không hỏi nữa.
"Được rồi, không khóc nữa nhé." Anh ôm lấy bả vai cô vỗ vỗ.
"Đàn anh, ngày